Travel blogger Hoàng Lê Giang: Mỗi bức ảnh đẹp đều ẩn chứa một câu chuyện

Trò chuyện với Travel blogger Hoàng Lê Giang - người thắng giải đặc biệt của Noirfotocontest 2024 - trước thềm triển lãm nhiếp ảnh cá nhân

Hoàng Lê Giang sinh năm 1988 là một travel blogger và phượt thủ nổi bật đã tốt nghiệp Đại học Ngoại thương TP. HCM, sau đó học Marketing tại Đại học Jonkoping (Thụy Điển). Anh từng làm việc trong ngành truyền thông, quảng cáo và kinh doanh cà phê trước khi toàn tâm theo đuổi đam mê du lịch.

Tính đến nay, Hoàng Lê Giang đã trải nghiệm hơn 36 quốc gia, gồm 8 lần vượt dãy Himalaya – trong đó có Nepal lúc xảy ra động đất, và các cung đường hiểm trở như Annapurna, Manaslu. Cuối năm 2016, đầu 2017, Lê Giang trở thành người Việt đầu tiên chinh phục hành trình 300 km tại Bắc Cực ở nhiệt độ -30 °C.

Dù từng gặp tranh cãi nghi vấn về một số chuyến đi, ví dụ như chặng leo núi Denali ở Alaska, anh vẫn là nguồn cảm hứng với slogan “hãy chủ động làm chủ cuộc sống, không phải nạn nhân”. Lê Giang hiện sở hữu các trang mạng xã hội chia sẻ kinh nghiệm và truyền cảm hứng khám phá, mang lại góc nhìn đích thực về du lịch mạo hiểm cho giới trẻ Việt.

Hãy cùng Harper’s Bazaar trò chuyện với chủ nhân giải Đặc biệt của cuộc thi Noirfotocontest 2024 vừa qua.

Nhiếp ảnh trắng đen đôi khi là lựa chọn an toàn và đúng với cảm nhận thị giác

HARPER’S BAZAAR: Xin chào Hoàng Lê Giang. Từ một travel blogger, điều gì đã thôi thúc anh lựa chọn nhiếp ảnh như một hình thức biểu đạt mới, sâu sắc và cá nhân hơn?

HOÀNG LÊ GIANG: Ban đầu, mình đơn giản chỉ là người mê nhiếp ảnh. Vì mê chụp nên mình đi và dần dần được mọi người biết đến. Việc trở thành travel blogger là hệ quả tự nhiên, chứ chưa bao giờ là đích đến hay điều mình chủ động theo đuổi. Danh xưng ấy do truyền thông đặt cho, vì xét theo góc nhìn đó, mình vẫn là người đi, chụp và chia sẻ.

Mình khao khát được đi sâu vào một khoảnh khắc, một không gian, bóc tách nó thành từng lớp ánh sáng, bóng tối và cảm xúc. Việc được mọi người biết đến và gọi là travel blogger là một may mắn, nhưng nó chỉ là lớp vỏ bề mặt của một quá trình tìm kiếm sâu sắc hơn ở bên trong. Hành trình của Giang không phải là đi để kể lại rằng “Tôi đã ở đây”, mà là đi để trả lời câu hỏi “Nơi đây đã làm tôi cảm thấy thế nào và làm sao để diễn tả được cảm giác đó bằng hình ảnh?”

HARPER’S BAZAAR: Bức ảnh giúp anh giành giải Đặc biệt của Noirfotocontest 2024 có ý nghĩa đặc biệt nào không trong hành trình sáng tác của anh?

HOÀNG LÊ GIANG: Nó mang một ý nghĩa lớn lao, như một cột mốc đánh dấu sự hội tụ của nhiều con đường. Mình không xem đó là một khoảnh khắc may mắn đơn thuần, mà là một khoảnh khắc hội tụ, nơi tất cả những nỗ lực trong quá khứ của tôi gặp nhau tại một điểm. Bức ảnh đó ghi lại hình ảnh của chính tôi sau một chặng đường dài.

Vì vậy, chiến thắng này không chỉ là một giải thưởng. Nó là một sự công nhận, một lời xác tín rằng những con đường chông gai mình đi, những lựa chọn đơn độc, cuối cùng đã dẫn đến một kết quả ngọt ngào. Và quan trọng nhất, nó mở ra một chương mới, cho mình sự tự tin và cơ hội để thực hiện triển lãm cá nhân đầu tiên, một giấc mơ mà mình đã ấp ủ từ lâu.

HARPER’S BAZAAR: Trên hành trình thực hành nhiếp ảnh, đâu là những thách thức lớn nhất anh từng đối mặt, về kỹ thuật, cảm xúc và cả việc định hình phong cách cá nhân? Anh có từng hình dung sẽ giành giải nhất trong một cuộc thi nhiếp ảnh? Và theo anh, điều gì đã làm nên chiến thắng đầy thuyết phục lần này?

HOÀNG LÊ GIANG: Điều khó nhất không phải là chụp một bức ảnh đẹp theo tiêu chuẩn số đông, sau gần 20 năm cầm máy, mình có thể làm điều đó. Cái khó là xác định mình chụp để làm gì và muốn gửi gắm điều gì. Mình luôn theo đuổi một bức ảnh có giá trị vượt thời gian, thứ mà bản thân hay ai đó có thể treo lên và ngắm nhìn mỗi ngày với cảm xúc thật sự. Khi tham gia cuộc thi, ai cũng mong đạt giải nhất. Nhưng để chạm tới điều đó, ngoài năng lực, mình tin còn cần may mắn và sự ủng hộ của cộng đồng.

HARPER’S BAZAAR:  Phong cách nhiếp ảnh của anh dường như nghiêng về chiều sâu và sự tĩnh lặng. Anh có vẻ thích hình đen – trắng? Anh có thể chia sẻ điều gì truyền cảm hứng cho cách anh bấm máy?

HOÀNG LÊ GIANG: Mình khá nhạy cảm với tiếng ồn, nên luôn tìm đến sự yên tĩnh. Trong không gian tĩnh lặng ấy, mình có thể lắng nghe thiên nhiên và cả tiếng nói bên trong mình.

Đó cũng là điều mình muốn truyền tải qua ảnh. Mình yêu sự tối giản, cả trong bố cục lẫn màu sắc. Với mình, yên tĩnh cũng như ảnh trắng đen, tưởng như ít nhưng lại hàm chứa rất nhiều. Less is more, như người ta vẫn nói. Thêm nữa, do bẩm sinh mình không phân biệt được một số màu, nên trắng đen đôi khi là lựa chọn an toàn và đúng với cảm nhận thị giác của mình nhất.

HARPER’S BAZAAR: Có khoảnh khắc nào anh từng muốn buông máy ảnh vì chán nản hay mất phương hướng không? Và điều gì giữ anh lại?

HOÀNG LÊ GIANG: Chiếc máy ảnh giống như một phần cơ thể, một phần tâm hồn mình, nên việc “buông bỏ” là điều không tưởng. Thế nhưng đã có những giai đoạn, mình và chiếc máy không thể “nói chuyện” với nhau. Đó là những thời kỳ tăm tối của cuộc đời, khi mình phải đối mặt với thất bại, thị phi, và rơi vào trạng thái mất phương hướng. Đó là một cuộc nội chiến thực sự. Ham muốn sáng tạo vẫn còn đó, nhưng năng lượng và cảm hứng đã hoàn toàn cạn kiệt.

Trong những ngày tháng đó, chiếc máy ảnh nằm trên bàn không còn là người bạn đồng hành, mà trở thành một “lời buộc tội thầm lặng”, một vật thể lạ nặng trĩu. Mình cầm nó lên mà không cảm nhận được gì, nhìn qua khung ngắm chỉ thấy một thế giới vô hồn. Nhưng điều giữ mình lại chính là niềm tin rằng mọi thứ đều có chu kỳ, giống như ngày và đêm. Và liều thuốc chữa lành hiệu quả nhất, một lần nữa, lại là những chuyến đi. Mình buộc mình phải lên đường. Khi đặt chân đến một vùng đất mới, đứng trước một cảnh quan chưa từng thấy, ngọn lửa đam mê bên trong lại được nhen nhóm một cách từ từ. Chính những vùng đất đó, những cuộc dịch chuyển đó, đã cứu rỗi và đưa mình trở lại với nhiếp ảnh.

Một bức ảnh đẹp sẽ trở nên sâu sắc và đáng nhớ hơn khi ẩn chứa một câu chuyện

HARPER’S BAZAAR: Anh nghĩ thế nào về sự khác biệt giữa “chụp ảnh để kể chuyện” và “chụp ảnh để đẹp”? Anh lựa chọn theo đuổi điều gì trong hai hướng đó? Và liệu với anh, một bức ảnh có chạm đến người xem nhờ chính câu chuyện nó mang theo?”

HOÀNG LÊ GIANG: Mình nghĩ một bức ảnh kể chuyện cũng cần đẹp để tạo ấn tượng thị giác ban đầu. Ngược lại, một bức ảnh đẹp sẽ trở nên sâu sắc và đáng nhớ hơn khi ẩn chứa một câu chuyện. Người ta có thể bị thu hút bởi cái đẹp, nhưng điều khiến họ nhớ, chính là cảm xúc. Mình luôn theo đuổi những bức ảnh có khả năng lay động cảm xúc của bản thân trước tiên, và nếu may mắn, sẽ chạm được đến người xem giữa muôn vàn hình ảnh lướt qua mỗi ngày.

HARPER’S BAZAAR: Anh có nguyên tắc hay triết lý riêng khi bước vào một khung hình không? Điều gì khiến anh quyết định bấm máy? Với cá nhân anh, nhiếp ảnh là một hành trình đi vào đâu? Thế giới bên ngoài hay thế giới nội tâm?

HOÀNG LÊ GIANG: Với mình, mỗi lần đứng trước một khung hình là một lần đối thoại của chính cảm xúc bên trong. Mình không có nguyên tắc cố định, nhưng luôn tự nhắc đừng bấm máy chỉ vì cảnh đẹp. Nói dễ hiểu người ta đã đến Santorini chụp hoàng hôn hay Vạn Lý Trường Thành hàng triệu lần rồi, nhưng nếu không thể khai thác thêm một góc độ của riêng mình thì không cần tốn thêm bộ nhớ cho một bức ảnh na ná như những bức ảnh ngoài kia. Bởi mình sợ sự lặp lại, sợ cái đẹp bị đông cứng trong những khuôn mẫu.

Chỉ khi cảm thấy bức ảnh ấy có thể chạm, có thể khiến một người dừng lại và cảm nhận hoặc đơn giản là khiến nhân vật trong ảnh thấy được chính mình theo một cách mới, thì lúc ấy, mình mới bấm máy.

Nhiếp ảnh với mình là một hành trình vừa đi ra thế giới rộng lớn, vừa là một cách lặng lẽ quay về bên trong. Vì có lẽ, chỉ khi lắng nghe được mình rõ nhất, thì khung hình mình tạo ra mới thật sự có tiếng nói.

HARPER’S BAZAAR: Sau chiến thắng tại Noirfotocontest, anh có dự định gì tiếp theo trên hành trình nhiếp ảnh của mình? Triển lãm cá nhân lần này, do Noirfoto thực hiện, mang ý nghĩa ra sao với anh? Và trong suốt quá trình chuẩn bị, anh đã nhận được những hỗ trợ như thế nào? Anh có thể chia sẻ đôi điều cùng độc giả được không?

HOÀNG LÊ GIANG: Cảm ơn Harper’s Bazaar đã quan tâm! Hiện mình đã gom đủ “kho tư liệu” (cười) cả ảnh lẫn câu chuyện, để mỗi năm đều có thể trình làng một dự án dài hơi mới, trong khi vẫn miệt mài rong ruổi sáng tác cho những dự án kế tiếp. Và để biến một giấc mơ cá nhân thành một sự kiện chuyên nghiệp, mình không thể làm mọi thứ đơn độc.

Mình vô cùng biết ơn sự đồng hành của đội ngũ tại Noirfoto, đặc biệt anh Phạm Tuấn Ngọc, chị Trang Lê. Họ không chỉ là những người hỗ trợ, mà còn là những người “sparring partner” (quân xanh) quý giá. Họ đã cùng mình tranh luận, phản biện để ý tưởng sắc bén hơn, họ là bộ não hậu cần lo liệu mọi thứ từ không gian, in ấn và họ cũng là những người bạn tri kỷ cho mình một điểm tựa tinh thần.

Với triển lãm này, mình không chỉ muốn trưng bày những bức ảnh. Mình muốn kiến tạo một không gian trải nghiệm, nơi người xem có thể bước vào thế giới của mình bằng nhiều giác quan. Sẽ có âm thanh, ánh sáng được sắp đặt đặc biệt để tái tạo lại không khí của nơi bức ảnh được sinh ra. Mình hy vọng người xem không chỉ “nhìn” một bức ảnh về Tây Tạng, mà có thể “cảm” được một chút không khí se lạnh, một chút tĩnh tại linh thiêng của nó. Đó là một lời mời bước vào một cuộc đối thoại, một sự đồng cảm sâu sắc với từng khoảnh khắc.

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM:

Harper’s Bazaar Vietnam

Xem thêm