Ảnh: Carolina Herrera (trái) và tổng biên tập Harper’s Bazaar Mỹ Glenda Bailey
Sau một ngày làm việc, tôi thường dành 15 phút đi dạo quanh khu văn phòng của công ty mình. Ở ngay gần đấy có một công viên nhỏ, nơi trẻ con thường đến để chơi quanh mấy khung sắt lắp sẵn cho chúng leo trèo. Tôi thích nhìn những đứa trẻ ấy nô đùa, hò hét, bật cười khanh khách chỉ vì cái lá cây rơi xuống hay òa lên khóc chỉ vì không đuổi kịp bạn. Trẻ con chẳng bao giờ ngừng hoạt động, chúng có quá nhiều năng lượng cần tiêu bớt. Và có lẽ nếu bạn ở đây ngắm trẻ con cùng tôi, sẽ có lúc bạn chợt phải thốt lên: “Ồ, không tin nổi mình cũng đã có một thời là trẻ con!”.
Thời ấy đã xa xôi quá, bạn bước vào tuổi mới lớn, rồi trở thành một thiếu nữ, một cô gái tuổi đôi mươi… Cứ thế, bạn nhận ra mình già nhanh hơn cả mình tưởng. Trước đây, bạn không bao giờ phải bận tâm quá nhiều đến da mặt, giờ các sản phẩm anti-aging là thứ bạn cầm lên đầu tiên trong cửa hàng mỹ phẩm. Trước đây, bạn nghĩ chồng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy ai ngoài mình, giờ bạn thấy cô gái trẻ nào cũng là “hiểm họa”. Thế rồi, tệ hơn nữa, bạn thấy trí nhớ của mình chẳng được như xưa. Bạn mất hàng giờ để tìm đường đi trên bản đồ, những việc trước đây chẳng bao giờ làm bạn tốn quá 5 phút. Giờ đây xung quanh bạn sao toàn người trẻ hơn, ồn ào hơn, ít băn khoăn, ít sợ hãi, liều lĩnh hơn. Con cái không còn muốn nghe những gì bạn nói vì chúng còn bận quan tâm tới thế giới riêng của những người trẻ tuổi. Và rồi bạn đi tới đoạn lắc đầu: “Mình già thật mất rồi!”.
Hiểu thêm quy luật tự nhiên
Thú thật, tôi đã trải qua hàng trăm khoảnh khắc nhận ra mình đã già như thế! Tôi có buồn không ư? Buồn lắm chứ. Còn bao nhiêu việc chưa kịp làm, còn bao nhiêu dự định cần thực hiện, thế nhưng da thì không còn săn chắc, cơ thể không còn dẻo dai dù ta có chăm sóc, tập thể dục đều đặn đến mấy. Đáng buồn nhất là cảm giác cuộc sống không còn có quá nhiều điều làm ta bất ngờ nữa. Ta không bao giờ còn có thể tròn xoe mắt vì một điều kỳ lạ, hồn nhiên như tuổi trẻ.
Một lần, tôi đem nỗi niềm ấy nói cho cô bạn nghe. Tôi cứ tưởng cô sẽ thở dài, gật gù: “Cậu nói đúng, chúng ta già đi nhanh quá. Mùa xuân chẳng còn báo hiệu cho sự sinh sôi nữa, chỉ cho chúng ta biết mình vừa thêm một tuổi”. Vậy mà không, thay vào đó cô cười phá lên, bảo rằng tôi vẫn còn trẻ chán. Cô còn nói thêm: “Nào có ai tránh được tuổi già, thanh niên rồi sẽ thành các cụ ông, cụ bà mà thôi. Sự khác nhau chỉ là cách chúng ta nhìn nhận về điều ấy!”.
Và để chứng minh cho tôi thấy điều ấy, cô dẫn tôi về nhà, mời tôi vào căn phòng thay đồ, nơi treo đầy những chiếc đầm dạ hội thướt tha. Và rồi, giữa hàng trăm món đồ như vậy, cô mau chóng chọn ra một chiếc đầm màu beige mềm mại. Chẳng hiểu mục đích của bạn mình là gì, tôi vẫn phải thốt lên: “Đầm đẹp quá! Ai thiết kế đây?”. Bạn tôi cười: “Một người hơn chúng ta rất nhiều tuổi, Carolina Herrera”.
Tới lúc ấy, tôi mới thực sự để ý nhà thiết kế gốc Venezuela mà bạn tôi nhắc tới đã hơn 70 tuổi. Dù thế, khó ai tin nổi chuyện ấy khi nhìn thấy bà trong các event hay trong các show giới thiệu bộ sưu tập. Bà vẫn còn trẻ, đẹp và hơn hết là vẫn hết sức tự tin, ánh mắt vẫn sáng và toát lên tinh thần sáng tạo. Carolina Herrera là người phụ nữ dường như đã nắm được “điểm yếu” trong quy luật của tự nhiên. Bà quả là một nguồn cảm hứng với mọi phụ nữ.
Tận hưởng thời gian
Một dịp nọ, tôi có cơ hội đến và ở lại lâu ngày tại thành phố Barcelona của Tây Ban Nha. Thành phố ấy thật xinh đẹp và tràn đầy sức sống, nhưng điều tôi đặc biệt chú ý là tinh thần của những người già sống tại đây. Là một phụ nữ mới chuẩn bị bước vào tuổi 40, so với họ, tôi vẫn là thế hệ trẻ. Và tôi kinh ngạc nhận ra ở độ tuổi mà người ta tưởng chẳng thể làm gì khác, những người già tại Barcelona vẫn tìm ra công việc gì đó để tận hưởng thời gian.
Tôi vẫn nhớ cụ bà chở chiếc giá vẽ đi ngang qua khu nhà tôi ở. Bà lúc nào cũng tươi cười và thậm chí có lúc còn vẫy tay với tôi. Có lần tôi tò mò đi theo ra góc phố bà thường ngồi và hỏi bà đang vẽ gì vậy. Bà đáp: “Tôi chỉ vẽ cuộc sống diễn ra trước mắt mình thôi!”. Sau đó, bà tiết lộ với tôi rằng mình từng là một hiệu trưởng của một trường học, chưa bao giờ là một họa sỹ: “Tôi đã phải đợi rất lâu mới đủ già để được vẽ đấy”.
Và như đọc được nỗi lòng của tôi, bà tươi cười nói thêm: “Đừng bao giờ buồn vì mình đang già đi. Cứ thêm một năm, cô lại có thêm một bậc thang của kinh nghiệm, kiến thức và sự thấu hiểu về cuộc sống. Rồi cô sẽ nhận ra mình nhìn thấy cái đẹp của cuộc đời sâu sắc hơn. Rồi cô sẽ thấy, càng già, làm mọi việc lại càng dễ”.
Trở lại Việt Nam sau kỳ nghỉ ấy, dường như cuộc sống của tôi đã có sự đổi khác. Tôi cho đặt tấm chân dung của Carolina Herrera và cụ bà ở Barcelona ngay trước mặt mình. Tôi có thể nhận thấy mình đang hạnh phúc khi được già dặn hơn. Và hơn thế nữa, tôi nhận ra rằng càng thêm tuổi, mình càng có nhiều câu chuyện để kể, như câu chuyện về những chuyến đi của tôi chẳng hạn. Giờ đây, mối bận tâm của tôi chỉ còn là sống sao để có thể tự tin cất lời ca như huyền thoại Edith Piaf: “Tôi không có gì để hối tiếc”.
Carolina Herrera: Sáng tạo không mệt mỏi
Đã 74 tuổi nhưng Carolina Herrera vẫn sáng tạo không mệt mỏi. Bà đã được tờ New York Times (Mỹ) ca ngợi như một nhà thiết kế “thanh lịch và chuyển tải được những ngôn ngữ mạnh mẽ mà không cần cất tiếng nói”. Bộ sưu tập Xuân Hè 2015 của thương hiệu Carolina Herrera với các thiết kế trang nhã, chất liệu nhẹ nhàng, mềm mại đầy nữ tính một lần nữa khẳng định tinh thần thanh xuân vẫn tiếp tục còn ở lại cùng quý bà xinh đẹp này
Bài: Minh Phương. Ảnh: Corbis