Đạo diễn Lê Hoàng chắp bút: Con gái và mùa Xuân ở phố Ông Đồ

Đạo diễn Lê Hoàng, người bạn lâu năm của Harper's Bazaar Việt Nam mang đến góc nhìn dí dỏm về con gái và mùa Xuân, từ phố Ông Đồ.

Con gái, mùa Xuân, ở phố Ông Đồ. Ảnh: Instagram @MINA.NG228

Sài Gòn, chỉ có những kẻ tâm hồn khô khan, già nua, cằn cõi khi mùa Xuân tới mới không ra phố Ông Đồ, Nhà Văn hóa Thanh Niên trên đường Phạm Ngọc Thạch.

Nơi ấy không có vàng bạc, không có châu báu, chả có thức ăn ngon, chả có máy lạnh mát rượi và ly tách pha lê bóng loáng. Nhưng có một thứ tuyệt nhất trên đời là gái đẹp, trẻ trung, xinh tươi, nhí nhảnh, sặc sỡ, thơ ngây.

Tất cả các cây mai và hoa mai ở đó là giả. Tất cả nước uống nơi ấy đều chán phèo. Đa số các bức tranh bày ở đó vẽ từ năm ngoái, năm kia và cả năm kia nữa.

Chỉ có các cô gái là mới tinh. Đã mới tinh rồi còn trang điểm rực rỡ, mặc những chiếc áo dài vừa rực rỡ vừa trắng muốt, vừa kiêu sa, vừa trẻ con, vừa bé bỏng lại vừa chảnh chói, thì làm sao con trai sống được hả trời?

Ảnh: Instagram @MISSTHUYAPPLE

Hậu quả là toàn bộ con trai nơi này chia làm hai loại:

Loại tội nghiệp nhất ngồi trong các quán cà phê ở góc đường, uống cái ly nước đen sì cùng mẩu bánh mì nguội ngắt, đưa mắt tuyệt vọng và cay đắng nhìn các cô thiếu nữ đi qua đi lại hoặc đứng lấp lánh bên kia đường. Chàng thì thở dài, chàng thì nắn lại túi tiền, chàng nhìn vào toàn thân mình hoặc thân thằng bạn ngồi bên cạnh một cách đau xót, chưa lúc nào cảm thấy mùa Xuân gần đến thế mà xa đến thế.

Loại thứ hai may mắn hơn, vác những chiếc máy ảnh mua trả góp bằng đồng tiền xương máu, gắn những ống kính càng to như chày giã cua càng sang trọng, cắm đầu, cắm cổ, cắm hết tâm hồn và thể xác chụp hình cho một em, may mắn lắm thì hai em, còn tai hại là em với má em, hạnh phúc hơn là em với em gái em, hy vọng vớt được một nụ cười của nàng để khắc sâu vào trái tim đơn sơ, kiêu hãnh nhưng nghèo.

Quang cảnh quen thuộc ở phố Ông Đồ, nhà văn hóa Thanh Niên mỗi độ Xuân về. Ảnh: Google

Quang cảnh quen thuộc ở phố Ông Đồ, nhà văn hóa Thanh Niên mỗi độ Xuân về. Ảnh: Google

Bọn thiếu nữ teen tàn ác vô cùng.

Chúng phát minh ra những thứ giết trai không dao như nghiêng nghiêng cái đầu, nâng nâng cái tà áo, he hé cái răng hoặc bay bay cái tóc. Mắt chúng lim dim, hay nhìn về xa xăm để chào đón một niềm tin bất tận là sự ngây thơ của chúng sẽ tồn tại mãi đến muôn đời, sẽ làm nên mùa Xuân vĩnh cửu trên các góc phố ngày thường vẫn lặng lẽ trầm ngâm nhưng ngày Xuân sao lại chói chang lên rực rỡ.

Những kẻ quê mùa mới nghĩ bánh chưng là mùa Xuân, mới tưởng chai rượu là đêm giao thừa, hoặc tệ hơn, tưởng cái hộp kẹo lòe loẹt là năm mới. Không: Mùa Xuân thực sự, mùa Xuân bất diệt chỉ hiện ra khi những cây mai khô ở phố Phạm Ngọc Thạch bỗng tươi lên đột ngột, kéo bầy ong huyền diệu là các cô gái trẻ Sài Gòn lướt tới trên taxi, trên xe máy và xe ba bánh.

Sài Gòn có nhiều vườn hoa, có lắm công viên nhưng chỉ có nơi đây, trên phố Phạm Ngọc Thạch này, mùa Xuân mới vung ra tứ phía vỉa hè, con trai mới đâm đầu vào trường phái nghệ thuật bất hủ có tên gọi “gái teen xóa phông” và các bậc trung niên mới ngồi từ xa đau đớn thở dài.

Chả thế mà nhà thơ vĩ đại Nguyễn Dụ, anh của Nguyễn Du đã viết:

“Bé đi trong phố Thanh niên đó
Áo dài bay thả gió sau lưng.

Giày búp bê trai liếc ngập ngừng
Cả thế gian như dừng chớp mắt.

Cả con đường như có ai nén chặt
Rồi bùng lên khi bé bước chân đi.

Sài Gòn cơn mê tiếng gọi thầm thì
Con gái – mùa Xuân – kiêu kỳ – trắng muốt.

Thành phố bỗng trở thành trong suốt
Với một niềm đau buốt lâng lâng!”

Đạo diễn Lê Hoàng.

Đạo diễn Lê Hoàng.

Tạp chí thời trang Harper’s Bazaar Việt Nam 

Xem thêm