Trong cuộc trò chuyện đặc biệt này, người mẫu Coco Rocha đã cùng ngồi đối thoại với huyền thoại Lynda Carter về quyền phụ nữ, thời trang và di sản. Từ vai diễn Wonder Woman mang tính biểu tượng đến tình yêu sâu sắc dành cho thời trang, Lynda kể cho chúng ta về hành trình biểu đạt bản thân, sức mạnh và lòng tốt. Bằng óc hài hước và trí tuệ, bà phản ánh những áp lực… khi phải làm sao để giữ cho bản thân luôn cập nhật thời đại, tầm quan trọng của việc hỗ trợ nhau và những bài học từ sự nghiệp, cuộc sống cá nhân. Coco và Lynda thảo luận về vai trò của phụ nữ trong ngành thời trang, ý nghĩa của việc dùng trang phục thể hiện bản thân và giá trị của việc truyền thừa trí tuệ cho các thế hệ mai sau. Cuộc trò chuyện là lời ngợi ca tinh thần sáng tạo, tình chị em và quá trình theo đuổi vẻ đẹp nguyên bản vượt thời gian.
COCO ROCHA: Hôm nay, em đến đây gặp gỡ một biểu tượng chân chính và độc bản. Tuy rằng thời nay, người ta dùng danh xưng “biểu tượng” quá tùy tiện…
LYNDA CARTER: Phải không?
COCO ROCHA: Ôi, đúng vậy chị ạ, ai cũng là “biểu tượng”, nhưng hôm nay, em đã được ngồi cùng với một biểu tượng chân chính rồi. Em đang trò chuyện cùng Lynda Carter, cảm giác thật choáng ngợp, nói thật là vậy. Được ngắm nhìn chị cả ngày hôm nay thật tuyệt diệu và như trăm năm có một vậy. Em biết nghe xong chị sẽ nghĩ em chỉ đang nói cho có thôi.
LYNDA CARTER: Em thật tốt bụng. Cảm ơn em.
COCO ROCHA: Vậy, thôi mình vào việc nào. Chị và em gặp nhau lần đầu ở buổi diễn của Jean Paul Gaultier.
LYNDA CARTER: Quả đúng là vậy.
COCO ROCHA: Gaultier luôn có vị trí đặc biệt trong tim em, em tin chị cũng thế. Ở buổi chụp hôm nay chị không chỉ diện mỗi Gaultier. Nhưng trong ngành thời trang, có nhà thiết kế nào làm chị nghĩ rằng: “Người này, mình thật thích đồ của họ làm, mà cũng rất yêu quý chính nhà thiết kế nữa?”
LYNDA CARTER: Trải nghiệm đầu tiên của chị với thời trang cao cấp là ở Warner Bros. Studios. Khi ấy họ tự chuẩn bị mọi trang phục cho Wonder Woman, nên chị rất hiểu để tạo nên một bộ trang phục cần những gì. Em có tin nổi không, họ dùng xương cá voi thật cho chiếc áo corset chị diện trong phim. Rồi chị gặp Donfeld, thiết kế phục trang cho phim. Chị khoác lên người một loạt các trang phục đặc biệt. Tiếp đó, chị mặc nhiều trang phục nổi tiếng của Bob Mackie. Ông thiết kế cho Carol Burnett, Cher và rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đương thời. Trang phục không nhất thiết lúc nào cũng phải cao cấp nhất, nhưng sẽ có những chi tiết cụ thể được lồng ghép để chúng thú vị. Sang thập niên 1980, chị bắt đầu hiểu hơn về thời trang sau khi ghé thăm MoMA và tham dự các dạ tiệc thời trang, kiểu vậy.
COCO ROCHA: Chị học từ quá trình trải nghiệm chứ không phải như kiểu người ta muốn biết thì cứ Google.
LYNDA CARTER: Em không thể Google bất kỳ điều gì, thời đó đã làm gì có Google!
COCO ROCHA: Vậy chị gần như là được ném vào thế giới thời trang, rồi quan sát mọi thứ, nhưng đó là một trong những cách học tốt nhất phải không.
LYNDA CARTER: Đúng, quả thật là vậy. Học hỏi, hiểu biết và bước vào rồi trân trọng, ngưỡng mộ thế giới thời trang. Thay vì mải mê chạy theo mốt, phương thức đó giúp mình thực sự hiểu trang phục nào phù hợp với mình.
COCO ROCHA: Nhiều nhà thiết kế thân với chúng em không hài lòng khi một stylist nhận hết công lao. Họ phản ứng kiểu: “Này, tôi làm ra bộ trang phục đó đấy”.
LYNDA CARTER: Các nhà thiết kế tạo nên trang phục. Các chuyên gia phong cách biết cách kết hợp nhiều kiểu trang phục với nhau, thay vì chỉ của một nhà thiết kế. Một stylist có thể phối hoặc biến tấu trang phục theo nhiều cách. Nhưng nhà thiết kế là nhà thiết kế. Họ đã làm việc hết sức chăm chỉ. Em không phải ma-nơ-canh. Khi nãy em đã cho chị biết một thông tin hết sức thú vị, rằng: “Họ không thích em, họ chỉ muốn em xuất hiện vì công việc”. Chị nghĩ điều đó thật vô lý, ngành thời trang không có nhiều cá nhân như em, người có thể biến mọi thứ mình khoác lên trông thật sống động. Đó là cả một nghệ thuật, rất khó để tìm ra người như vậy. Nếu dễ, sao họ không khoác trang phục lên ma-nơ-canh hay búp bê nhồi bông đi? Vì nó đâu có hiệu quả. Nếu được, họ đã làm để tiết kiệm chi phí. Vì thế, xin đừng xem thường người mẫu diện trang phục của bạn hay những người bạn mang lên trang bìa. Chị chán chường khi thấy mọi người tỏ vẻ như thể gương mặt, vóc dáng hay sự làm việc chăm chỉ của họ chẳng có gì quan trọng. Chị nghĩ họ xứng đáng được tôn vinh. Những người mẫu nên được tôn vinh và đối xử đàng hoàng tử tế.
COCO ROCHA: Quá tuyệt vời, em cảm ơn chị. Em cũng nói thế với những thế hệ người mẫu trẻ mình đang làm việc, nhưng họ không tin em.
LYNDA CARTER: Giá trị và tính nhân văn trong những việc ta làm là tất cả. Chúng ta cần nhau. Khi ta truyền thừa nghệ thuật từ người này sang người khác, như cách em giúp chị chụp một trang bìa thời trang đẹp tuyệt ngày hôm nay. Mọi người, từng người trong ê-kíp đều xứng đáng với lời cảm ơn. Coco, khi làm việc cùng, em thị phạm cho chị cách chuyển động để mềm mại uyển chuyển như em. Điều này khiến chị thoải mái với buổi chụp hơn. Khi chúng ta hướng dẫn, giúp đỡ nhau—dù đó là trong chính trị, kinh doanh, nghệ thuật, nhiếp ảnh hay bất cứ lĩnh vực nào—chị học được từ thế hệ trẻ những điều bản thân vốn xem là hiển nhiên trong nhiều năm qua.
COCO ROCHA: Khi bước chân vào ngành mốt, em có những định nghĩa về người mẫu cho riêng mình. Em đã mong sẽ gặp những con người phù phiếm, trang phục lộng lẫy kiểu như các nhân vật trong phim Zoolander. Tua nhanh qua 20 năm, giờ đây em đang cố gắng đào tạo và trao quyền cho thế hệ trẻ, để họ trở thành những doanh nhân thông minh. Chúng ta phải cho thế giới thấy thời trang không chỉ là vẻ ngoài, mà có thể vượt qua nhiều ranh giới. Như chị vừa nói, chúng em chu đáo, cẩn thận, thông minh. Vậy, mối quan hệ thực sự giữa thời trang và trao quyền là thế nào?
LYNDA CARTER: Chị nghĩ ăn vận là cách chúng ta cảm nhận về bản thân mình. Ai cũng trải qua cảm giác này suốt giai đoạn COVID. Ta bắt đầu ăn mặc càng lúc càng đơn giản, đơn giản, đến lúc không gì có thể đơn giản hơn nữa. Khi ấy chị ở nhà cùng ông xã. Một ngày chị bước xuống lầu, ăn vận đẹp đẽ và đeo trang sức. Anh nhìn chị rồi hỏi: “Lynda, có gì không ổn hả?”. Chị trả lời: “Anh yêu, em chỉ muốn diện trang sức anh tặng trong nhiều năm qua, và em mặc đẹp để cho anh ngắm mà”. Ông xã nhìn chị rồi nói: “Ồ, tuyệt quá, cảm ơn em yêu”. Cả chị và anh đều vui hơn. Khi có người đến và hỏi: “Chúng ta mặc đẹp để đi đâu thế?”. Anh đáp lời: “Không, cô ấy lúc nào cũng thế đó”. Chỉ vài tháng sau, anh qua đời. Khi em diện món đồ nào đó, chúng luôn có ý nghĩa đằng sau. Nếu bà hoặc mẹ tặng cho em món trang sức xinh đẹp, em để dành làm gì mà không đeo? Mọi người hay nói: “Tôi đeo chiếc vòng cổ này mỗi dịp Giáng sinh”. Vậy thì hãy đeo hàng ngày đi, diện chúng với chiếc quần jeans, áo jacket xinh xinh. Bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn. Đó là cơ cấu hoạt động của sự trao quyền.
COCO ROCHA: Rất nhiều người nhìn chị như một chân dung truyền cảm hứng về nữ quyền. Nhưng người ta vẫn hay nói một tấm ảnh còn hơn vạn lời nói…
LYNDA CARTER: Chị không làm mọi việc chỉ để cho thiên hạ nhìn vào. Chị làm như thế vì thích phong cách cổ điển. Chị thích khoác lên mình chiếc áo jacket, chiếc quần jeans vừa vặn. Chị sẽ đeo những trang sức tuyệt đẹp hoặc thử một vài món để tạo ra tuyên ngôn nho nhỏ cho mình. Chị không quá cầu kỳ, đôi khi chị cũng diện phong cách luộm thuộm. Và chị làm rất tốt.
COCO ROCHA: Em nghĩ cách mình nói cảm ơn và cảm ơn với bất kỳ ai luôn là một phần của nghệ thuật.
LYNDA CARTER: Tương tự như khi xem phim. Em có thể nói “Tôi nghĩ phim đó dở” hay “Ơ, tôi không thích phim đó”, nhưng em không hề biết người ta phải được đào tạo bao nhiêu năm để làm nên chúng. Hay như các nhà thiết kế đã phải làm việc cật lực để tạo ra trang phục chỉ để rồi sẽ vứt đi. Điều đó thật buồn. Cuộc sống mà không có nghệ thuật—không có Trung tâm Kennedy Center, PBS, các trường nghệ thuật, hay không dạy cho con cái chúng ta phải tự sáng tạo—là cuộc đời thiếu vắng đi những yếu tố thiết yếu. Em sẽ khó tin khi nhận ra trong tim những con người sáng tạo đều là bản chất sáng tạo. Hoàn cảnh của họ đa dạng và thú vị. Khi tò mò, em sẽ nhận ra nhiều điều từ những cá nhân sáng tạo ở mọi tầng lớp. Nếu ta có thể trao món quà tò mò ấy cho từng người trên thế giới, thì Trái đất sẽ chỉ có hòa bình. Nhiều khi chị cứ nghĩ hình như lòng tốt đã rời bỏ mình.
COCO ROCHA: Thật sao?
LYNDA CARTER: Đúng vậy. Khi em sống trong một chiếc bong bóng của riêng mình—như nhiều ngôi sao nổi tiếng— em quên mất khả năng nhìn ra sự tử tế ở mỗi con người bình phàm trong cuộc sống. Chẳng hạn em chỉ cần dừng lại đôi chút để hiểu rằng cụ già mình gặp trên đường phố chỉ cần một nụ cười.
COCO ROCHA: Em thường nghĩ mọi người đều nhận ra nhu cầu của sự tử tế, họ cũng thực hành và muốn làm tốt hơn. Em thực sự nghĩ trong thế giới hiện nay, nơi chúng ta được kỳ vọng phải đáng yêu, hấp dẫn và yếu đuối, vào phút giây ta nói, “Này, đây là ranh giới, đừng vượt qua”, thế gian sẽ phản ứng kiểu: “Whoa, nhỏ đó dữ dằn quá”.
LYNDA CARTER: Đúng thế.
COCO ROCHA: Điều đó cực kỳ không công bằng, nhất là khi vào nghề lúc trẻ tuổi. Chúng ta cố làm hài lòng những người lớn tuổi hơn, kể cả khi đến giới hạn và phải nói: “Quá đủ rồi”.
LYNDA CARTER: Chà, vì em còn trẻ và ai cũng muốn lợi dụng em cả.
COCO ROCHA: Nên mình phải tự vạch ra những ranh giới để bảo vệ bản thân.
LYNDA CARTER: Đúng thế.
COCO ROCHA: Với những người tử tế, ngành này rất khó sống. Em là kiểu luôn cố làm mọi người hài lòng, vui vẻ, nhưng sẽ có lúc em nhận ra mình phải dừng lại. Thế là họ nghĩ em không tử tế hoặc quá vô tâm.
LYNDA CARTER: Chị không tin điều này một chút nào.
COCO ROCHA: Chà, chị biết đấy, em cũng từng không tin những gì chị nói trước đó! Nhưng đó là sự thật.
LYNDA CARTER: Chị không tin. Em quá tử tế, vui tính, thậm chí là hơi “tồ”. Điều đó rất tốt nhé. Chị cũng là kiểu ngô nghê nên thi thoảng hay nói những điều ngớ ngẩn và tự đẩy mình vào nhiều rắc rối lắm.
COCO ROCHA: Em cũng thế.
LYNDA CARTER: Bởi vì chị lên tiếng về tất cả mọi thứ và mọi người cộng tác với mình.
COCO ROCHA: Chị vào vai Wonder Woman, một người phụ nữ biểu tượng. Bây giờ chị cảm thấy thế nào? Khi chứng kiến nhân vật của mình có sức sống riêng trong nhiều thập kỷ qua?
LYNDA CARTER: Nhìn người khác thay thế vai của mình chăng?
COCO ROCHA: Đúng vậy, thay thế chị, nhưng Wonder Woman mà chị tạo ra mạnh mẽ táo bạo, được diễn dịch hoàn toàn khác. Em thật sự muốn biết chị nghĩ gì và cả những ý tưởng về sự thay thế, vì người mẫu chúng em cũng gặp tình trạng y hệt.
LYNDA CARTER: Chà, chị nghĩ đó là điều không thể xóa nhòa. Chị cũng rất biết ơn Gal Gadot, Patty Jenkins. Họ đều là bạn tốt mà chị ngưỡng mộ. Và chị sẽ bật mí cho em biết, có những điều đặc biệt ở một người thực sự thấu hiểu Wonder Woman—người thấu hiểu, sở hữu, sống và đồng cảm cùng nhân vật. Điều đặc biệt ấy giữa chị, Gal, Patty, làm thành sợi dây kết nối vững chắc.
COCO ROCHA: Đúng vậy, thật đẹp.
LYNDA CARTER: Tình bạn đó đẹp. Wonder Woman luôn tốt bụng, tử tế và nhân từ. Nhưng trên tất cả là sức mạnh! Sức mạnh lớn nhất của Wonder Woman là không biến mình thành nạn nhân. Cô ấy không bao giờ là nạn nhân của bất kỳ ai. Cô bảo vệ người khác. Siêu năng lực của Wonder Woman không hề thô bạo—nàng là người bảo vệ. Chị nghĩ, cùng là phụ nữ, chúng ta thấu hiểu siêu năng lực đó hơn ai hết. Ta xoay xở làm 10.000 việc cùng lúc, đôi khi lại biến thành bà mẹ thét ra lửa. Chúng ta mệt mỏi vì bị uy hiếp và hạ bệ, chị nghĩ phụ nữ đã sẵn sàng cho những thay đổi. Đó không phải là chuyện đấu với đàn ông hay phái mạnh nói chung. Đó là việc tiếng nói của riêng chúng ta và từ người chồng ủng hộ ta cần được ghi nhận. Chúng ta và bạn đời của mình ủng hộ lẫn nhau—đó là điều chị muốn nói.
COCO ROCHA: Đúng vậy, không phải đấu lại ai cả. Nhưng có một điều hơi thất vọng là khi ta đạt được điều gì đó, ta làm rất tốt một việc gì đó rồi đột nhiên, ta bị đe dọa bởi ý tưởng có ai đó thay thế mình.
LYNDA CARTER: Chị biết, cảm giác đó không dễ chịu lắm.
COCO ROCHA: Phụ nữ thường sợ mất đi cơ hội đến mức tạo ra bầu không khí cạnh tranh. Kiểu như là, nếu tôi không cạnh tranh với cô, cô sẽ thay thế tôi.
LYNDA CARTER: Chính thế.
COCO ROCHA: Một người mẫu em huấn luyện tìm đến em nói chuyện. Họ kiểu như: “Em phải đấu tranh”, còn em nói: “Chúng ta là một tập thể, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu”.
LYNDA CARTER: Đúng vậy.
COCO ROCHA: Ý tưởng về sự thay thế này cũng liên quan đến việc phải trở nên phù hợp. Người ta bị ám ảnh rằng phải luôn cập nhật với thời đại này.
LYNDA CARTER: Đấy, chính xác là vậy—sự cập nhật. Chị nghĩ đúng hơn là được thấu cảm và phù hợp. Chị không ngại thay đổi, miễn là mình vẫn còn phù hợp, dù chị có sinh con hay không. Kể cả khi con cái đã trưởng thành, chị vẫn phù hợp. Chị vẫn phải theo kịp thời đại này, chị cảm thấy như vậy. Nhưng chị cũng hiểu đây không phải là lúc để mình lên tiếng cho vấn đề này… trừ khi ở đây.
COCO ROCHA: Ở đây, ngay lúc này.
LYNDA CARTER: Giờ là lúc chị lên tiếng và trao lại mọi quyền lực chị có cho em, cho con gái chị, cho những người mình làm việc, tiếp xúc và trao những cơ hội để họ tiến xa hơn trong sự nghiệp của mình. Ta trao cho những người đang vật lộn để tìm một chỗ đứng trong đời những công cụ và cả chị nữa. Chị cũng cần bước tiếp vì mọi thứ thay đổi nhiều từ khi ông xã qua đời. Chị nhận ra đời mình bao lâu nay chỉ xoay quanh gia đình. Khi chồng mất, và con cái thì đã trưởng thành có cuộc sống riêng, chị hơi mất phương hướng. Chị không có bạn đồng hành, các con chị thì có. Chị không muốn bọn trẻ lo lắng cho mẹ. Nhưng đây là một chương mới của cuộc đời, chị cũng đang làm quen với mọi thứ.
COCO ROCHA: Thật lạ là kể cả những người tuổi teen hay 20 tuổi cũng bị ám ảnh bởi sự phù hợp. Họ chỉ quan tâm đến điều đó. Kiểu là: “Tôi làm thế nào để cập nhật với thời đại?”. Điều đó thật đáng sợ bởi sâu thẳm trong đó, bạn sẽ không làm gì cho chính mình mà chỉ lo chạy theo ý kiến của người khác.
LYNDA CARTER: Và giả vờ nói rằng mình vẫn ổn.
COCO ROCHA: Đúng vậy.
LYNDA CARTER: So sánh mình với bất kỳ ai hay cứ lo “soi” xem ai giỏi nhất là điều không lành mạnh chút nào.
COCO ROCHA: Vậy theo chị nhận thức của thế giới về những người phụ nữ mạnh mẽ đã thay đổi như thế nào, từ khi chị bước vào ngành giải trí?
LYNDA CARTER: Chị nghĩ mình được khích lệ nhiều hơn theo nhiều cách. Chị thấy ngày càng nhiều cô gái trẻ sẵn sàng mang đến những thay đổi cho thế giới. Họ bước vào chính trường—những con người cực kỳ cực kỳ cực kỳ thông minh, đam mê kiến tạo nên những thay đổi. Và chị nghĩ thế gian đã cố tình xóa nhòa vai trò của phụ nữ trong cuộc sống. Thập niên 1970, phụ nữ cảm thấy cực kỳ tự do và hạnh phúc khi có được tấm thẻ tín dụng in tên mình, mà không phải xin phép chồng hay cha. Đến thập niên 1990 hay đại loại thế, chúng ta mới được phép diện quần ở Quốc hội. Ý chị là có nhiều đạo luật nực cười.
Nhưng dù sao đi nữa, chị thấy ta đang đi thụt lùi, chúng ta phải ngăn chặn điều này ngay tức khắc. Mọi thứ đã chấm dứt, thật nực cười. Ai cũng bất ngờ. Chị nghĩ rằng trong 20 hoặc 30 năm qua, chúng ta đã quá tự mãn. Đó là một thếhệ tự mãn, không phải thế hệ chúng ta. Ngay khi một vài người đàn ông da trắng nắm quyền lực, họ liền tước nó khỏi tay ta. Chị cần em, như cách em cần chúng ta trước kia. Chúng ta đã sát cánh bên nhau, giờ là lúc các em đứng bên cạnh chị. Chị nghĩ phụ nữ hiện tại mạnh mẽ hơn thời của chị. Chưa bao giờ trong lịch sử nước Mỹ mà các quyền của công dân bị tước đoạt khỏi tay chúng ta. Chúng ta phải mạnh mẽ bảo vệ mình. Tất nhiên, chị tin vào việc sinh sản. Chị có hai đứa con, cũng mất một vài đứa. Chị tin vào quyền tự do chọn lựa. Tất nhiên, chúng ta tôn thờ quyền tự do chọn lựa. Chị ủng hộ một nghìn phần trăm việc sinh con, quyền được ăn trưa miễn phí ở trường, quyền được chăm sóc trước, sau sinh và cả quá trình sinh nở. Và chị nghĩ rằng chính phủ nên chi trả học phí cho bọn trẻ. Chúng ta ủng hộ họ và cần họ.
COCO ROCHA: Chị vừa nói đến những người phụ nữ mạnh mẽ. Em mới gặp một người như thế mấy hôm trước —Jessica.
LYNDA CARTER: Ồ, Jessica, con gái chị.
COCO ROCHA: Jessica đến trại người mẫu của em, kể cho em nghe về trải nghiệm cuộc sống và nghề nghiệp hiện tại. Em rất ngưỡng mộ. Cô bé hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, nhạc sĩ nhà văn rồi người mẫu. Sau đó, con bé nói nhẹ bẫng: “Chú thích thêm, em cũng đang là luật sư nữa”. Em không hề biết đó là con chị. Và em thích điều đó. Cô gái này đang làm việc rất chăm chỉ để tìm kiếm các cơ hội.
LYNDA CARTER: Ôi con bé không nhắc đến chị một lời sao?
COCO ROCHA: Không hề, và chị biết vì sao không? Chúng em nói về chủ nghĩa gia đình trị. Em biết chị cũng có những vấn đề của riêng mình, như em, khi nuôi dạy những đứa con trong môi trường mà bọn trẻ luôn được nhắc rằng: “Này, mẹ con là Nữ hoàng Tạo dáng đó, con có muốn làm người mẫu không?”.
LYNDA CARTER: Đúng, đúng.
COCO ROCHA: Em hiểu lý do của sự tự lập đó và rất thích như vậy. Em thích cách Jessica tự kiến tạo con đường riêng, nhưng con bé cũng biết có nhiều người đã tạo ra cho mình nền tảng tuyệt vời—đặc biệt là người mẹ mạnh mẽ luôn cổ vũ con bé. Vì thế, em muốn hỏi rằng: Chị có lời khuyên nào cho một thế hệ nữ doanh nhân mạnh mẽ đang từng ngày nuôi dạy, bồi dưỡng thế hệ kế nghiệp nhưng cũng sợ mình vượt quá giới hạn hay làm lu mờ ước mơ của con mình?
LYNDA CARTER: Chị luôn vượt quá giới hạn và em phải có một cô con gái đủ mạnh mẽ để nói rằng: “Mẹ, đủ rồi đấy!”. Khi nuôi dạy những đứa trẻ mạnh mẽ, em phải cho chúng được phép nói “Đủ rồi, mẹ đang làm con tổn thương đó”. Chị rất vui vì con bé đã làm như thế. Con bé tự lập làm mọi việc theo ý mình. Con bé phải tự tìm cách thôi, vì không muốn người ta gọi mình là: “Jessica Altman, con gái của Wonder Woman”.
COCO ROCHA: Chị nói rằng thế hệ tiếp theo có thể làm tốt hơn. Một trong những nỗi sợ lớn nhất của em là khi con mình nhìn vào ngành thời trang và những gì em đã làm, chúng lại nghĩ đó là phù phiếm. “Mẹ nói về vẻ đẹp nội tâm, nhưng lại xuất hiện với khuôn mặt, mái tóc đã điểm trang kỹ càng khi giới thiệu mình với thế giới”. Là một người mẹ, em luôn nói bọn trẻ rằng,“Chúng ta không phán xét cơ thể của người khác. Chúng ta không phán xét người khác”. Em sợ hãi với cách ngành công nghiệp này đối xử với em khi còn trẻ. Vậy thì câu hỏi là: Với tất cả những gì chị đã trải qua, thông điệp chị nghĩ cần phải chia sẻ là gì?
LYNDA CARTER: Chị nghĩ em sẽ chê cười chị mất, nhưng chị không cho bọn trẻ biết nghề nghiệp của mình. Tất nhiên con chị cũng biết Wonder Woman. Nhưng, có một lần, ti-vi đang chiếu Wonder Woman, chị bật cho Jess xem và rồi, con bé nói với chị: “Mẹ ơi con muốn xem hoạt hình được không?”.
COCO ROCHA: Bọn trẻ khiến chị trở nên khiêm nhường hơn, đúng không?
LYNDA CARTER: Chúng sẽ nói: “Con không hề biết mẹ nổi tiếng đến vậy”. Chị không cho bọn trẻ biết cho đến khi chúng bước vào tuổi teen. Và giáo dục, giáo dục, giáo dục. Anh chị đưa bọn trẻ đi rất nhiều nơi, từ những chuyến trượt tuyết đến chơi thể thao, cả nhà đều đi cùng nhau. Đó là lý do con chị có một tuổi thơ bình dị như các bạn.
COCO ROCHA: Chị có lời khuyên hay muốn nhắn gửi gì đến bản thân lúc trẻ?
LYNDA CARTER: Okay. Chị nhớ mình là một cô bé con nằm trên bãi cỏ, nhìn chăm chăm vào đó và nghĩ: “Ở đó có cả một thế giới. Những sinh vật tí ti và ti tỉ thứ bé bỏng”. Ở Arizona, em có thể nhìn thấy cả bầu trời đêm. Với chị, hai điều đó rất giống nhau. Suy nghĩ của chị không giống mọi người. Những gì chị trông thấy—không thể giải thích với bất kỳ ai. Có một khía cạnh khoa học, mọt sách và lập dị trong chị để lý giải cách thế giới hay thiên hà vận hành. Và đó là đam mê của chị. Khía cạnh này cũng ảnh hưởng đến cách chị cảm nhận âm nhạc, nghệ thuật hay sắp xếp mọi việc. Đó là tri giác tò mò của chị. Nó đã tìm tòi khám phá cách để giới thiệu cô gái nhỏ ấy đến với thế giới. Chị biết những gì mình nhìn thấy là thật, nó đưa chị đến những nơi rất khác với mọi người. Và chị biết mình phải thoát khỏi nó để tìm kiếm chỗ đứng riêng cho mình.
COCO ROCHA: Vậy, có thể hiểu là giờ đây, chị có thể tự hào nói với bản thân lúc trẻ rằng: “Cô đã đúng, cô làm được rồi”.
LYNDA CARTER: Đúng vậy, bản năng sẽ mách bảo em làm điều đúng đắn, và khi hít một hơi thở, ngay cả lúc đang bất an, em cũng đang thực hiện những quyết định đó cho tương lai của mình.
COCO ROCHA: Bản năng nói với em phải bước vào buổi chụp này, phải trò chuyện cùng chị. Và chúng đã đúng. Em đã rất vui. Mọi người hay hỏi em là: “Điều gì khiến bạn bất an khi chụp ảnh hay trình diễn thời trang?”. Thật lòng mà nói, em chả còn thấy lo lắng chút nào cả. Em mất đi cảm giác ấy, hơi buồn. Nhưng đêm qua trước khi gặp chị, em bồn chồn kiểu: “Ồ, sao hơi lo thế nhỉ”.
LYNDA CARTER: Chị cũng thế mà.
COCO ROCHA : Và em biết ơn cảm giác đó. Cảm ơn chị đã mời em đến đây. Khi mọi người gọi và hỏi em muốn tham gia không, em kiểu: “Tất nhiên rồi, giỡn mặt hả?”. Em thật sự biết ơn.
LYNDA CARTER: Àh, là Jessica đấy. Con bé kể đã có khoảng thời gian tuyệt vời. Khi tên em xuất hiện, chị nói “Oh! Yeah, chúng ta biết cô gái này”.
COCO ROCHA : Vâng, nhưng chị biết gì không. Em có vài tin tốt hoặc… tin xấu.
LYNDA CARTER: Là… ?
COCO ROCHA : Chúng ta vẫn phải chụp thêm vài tấm ảnh nữa. Chưa xong.
Và khi kết thúc buổi chụp.
COCO ROCHA: Em đã có một cuộc phỏng vấn tuyệt vời với Lynda Carter huyền thoại!
LYNDA CARTER: Cảm ơn em yêu quý.
>>COCO ROCHA HÓA NÀNG XUÂN TRONG THIẾT KẾ CỦA PHUONG MY
>>GAL GADOT VÀ QUYỀN LỰC THẢM ĐỎ MANG TÊN “WONDER WOMAN”
*Ê-kíp thực hiện*
Talent: Lynda Carter @reallyndacarter.
Pose Direction: Coco Rocha @cocorocha
for Coco Rocha Model Camp @cocorochamodelcamp.
Producer/Photographer: Tom Marvel @tommarvelphotography.
Creative Director: Cannon @thecannonmediagroup
at Ray Brown @raybrownpro.
Hair Stylist: Linh Nguyen @linhhair
at SEE Management @seemanagement
using R+Co Bleu @randcobleu.
Makeup Artist: Mary Irwin @marymakeup
at Judy Casey Agency @judycaseyagency
using YSL Beauty @yslbeauty.
Lighting Director: Pierre Bonnet @pierrebonnet.
Director of Video: James Webber @james_weber.
Digital Tech: Anne Marie @annemariehalo.
Digital Artist: Marilynn Hawkridge.
Stand-in for Lynda Carter: Alden Hoyt @aldenxxhoyt.
Photographer Assistants:
– Sarah Schneider @sarahbschneider;
– Michele Swain @michelewilhelminaphotography.
Hair & Makeup Assistant: Natalie J @nataliej_hair_llc.
Grip: George Pepe @gspepe.
Fashion Team:
– Winnie Noan @winnie_noan;
– David Goldberg @indigoboydavid;
– Maksim Mizgirev @lu3alo;
– Gabriela Jagodzińska @gjagodzinska_;
– Madison Wen Gu @mmmaddddison.
Special thanks to James Conran.
Harper’s Bazaar Việt Nam