Sinh ra ở Liverpool, từ nhỏ tôi đã ủng hộ Câu lạc bộ Bóng đá Liverpool. Tôi đã xem hơn 100 trận tại sân Anfield, do vậy chứng kiến nhiều sự kiện rất nổi tiếng ở cả giải Ngoại hạng Anh và UEFA Champions League. Bài hát của Liverpool, “You’ll Never Walk Alone” (tạm dịch là Cùng Bạn Vững Bước); thể hiện hoàn hảo sự ràng buộc chặt chẽ giữa đội bóng và người hâm mộ. Câu lạc bộ này đã cho tôi vô số những cảm xúc lẫn lộn, từ đỉnh cao đến vực sâu. Đó là những trận chung kết xuất thần và những lần vấp ngã với tỉ số sát sao.
Tình yêu bóng đá của người dân Anh vốn nổi tiếng thế giới. Vậy nhưng phản ứng tại trận chung kết AFF Suzuki Cup vừa qua thuộc một mức độ mà tôi chưa được chứng kiến bao giờ. Sau chiến thắng của U23 Việt Nam trước U23 Iraq và U23 Qatar, xe máy và ô tô và đổ ra đường với lòng tự hào dân tộc mãnh liệt. Cờ và áo khiến thành phố chuyển đỏ và vàng trong bản giao hưởng hỗn loạn của hàng loạt các loại tiếng ồn, đúng với tên gọi “bão”.
Cơn bão trở lại
Đó là vào ngày 8.11 khi Đội tuyển Quốc gia Việt Nam sang Lào đá trận đầu tiên ở vòng bảng AFF Suzuki Cup. Việt Nam xếp đầu bảng, thắng Philippines ở vòng bán kết, rồi tiến vào lượt trận chung kết với Malaysia. Giải tổ chức theo thể thức sân nhà – sân khách. Với mỗi chiến thắng trong giải đấu, sự háo hức càng tăng lên, giúp cơn bão lan tỏa. Trong trận đấu cuối cùng, “sức gió” của cơn bão cờ đỏ sao vàng đã đạt đến đỉnh điểm.
Sau tỷ số hòa 2 đều trong trận chung kết lượt đi tại Kuala Lumpur, Việt Nam chỉ cần hòa 0 đều hoặc 1 đều; trên sân Mỹ Đình để giành cúp, nhờ hai bàn thắng trên sân khách. Vì vậy, tôi từ TP. HCM ra Hà Nội với tinh thần thoải mái, mong đợi một chiến thắng thỏa mãn khát vọng vô địch của người Việt. Với tinh thần đó, tôi đã mặc chiếc áo số 19 của Nguyễn Quang Hải. Nhờ vậy mà tôi đã có nhiều người bạn mới ở sân bay. Chúng tôi tham gia chụp ảnh nhóm và cùng hô “Việt Nam vô địch!”
Đến với sân Mỹ Đình 15.12.18
Tôi cùng một người bạn bắt taxi từ khách sạn đến sân vận động. Cách Mỹ Đình khoảng 1 cây số thì cả hai phải xuống xe vì đường tắc quá. Bước ra khỏi taxi, chúng tôi chìm vào một đại dương màu đỏ và vàng; chật cứng cả người lẫn xe. Mọi người vừa đi vừa hát “Việt Nam ơi”. Áo, cờ, băng cột đầu và kèn được bày bán suốt dọc hai bên đường. Vào đến sân vận động, tôi rất ngạc nhiên khi thấy 90 phút trước giờ bóng lăn mà toàn bộ chỗ ngồi đã gần kín.
Lúc đội nhà bước ra sân khởi động, bầu không khí đột ngột nóng lên. Các cầu thủ được chào đón bằng một bức tường đỏ xen kẽ với ánh đèn lóe lên liên tục từ điện thoại; trông giống như một thiên hà đầy sao cùng tiếng kèn và tiếng la hét.
Sau khi ghi bàn ở phút thứ 6
Sau phần quốc ca, đội tuyển Việt Nam nhanh chóng tăng tốc. Họ vượt lên dẫn trước chỉ sau 6 phút nhờ cú vô-lê tuyệt đẹp của tiền đạo Anh Đức. Toàn sân vận động như bùng nổ. Cổ động viên đội nhà vỡ òa trong niềm vui và ôm lấy những người bên cạnh. Khi kết cuộc nằm trong tầm tay, giữ cái đầu lạnh là việc rất cần thiết. Tôi rất ấn tượng với màn trình diễn xuất thần của thủ môn Đặng Văn Lâm. Hết thời gian thi đấu, 40.000 người hâm mộ Việt Nam và các chàng trai vàng đã giành được một chiến thắng xứng đáng.
Khi tiếng còi kết trận vang lên, Nguyễn Quang Hải quỳ xuống. Khán đài đồng thanh phát ra tiếng thét to nhất đêm, làm rung chuyển cả sân vận động. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc bước lên mặt cỏ chúc mừng các cầu thủ. Cùng lúc, các cầu thủ tung huấn luyện viên Park Hang-seo lên trời.
Tương lai đáng chờ đợi
Khi buổi lễ trao giải khép lại, các cầu thủ Việt Nam chạy vòng sân để tri ân khán giả. Họ dừng lại để chào các cầu thủ và cổ động viên Malaysia, những người đã vui vẻ chúc mừng đội bạn sau một chiến thắng hoàn toàn xứng đáng. Bước ra ngoài sân, chúng tôi hòa vào một biển người náo nhiệt và đầy màu sắc. Phải mất hơn hai giờ đi bộ, tôi mới trở về đến khách sạn. Dọc con đường ùn tắc, khẩu hiệu “Việt Nam vô địch” Giăng khắp nơi; ẩn hiện trong làn khói của pháo sáng và nhịp trống, tiếng kèn. Ai cũng cười rạng rỡ, và có lẽ không ai cần về nhà sớm làm gì.
Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ thấy bất cứ sự kiện nào bùng nổ như thế này: Niềm vui không thể kiềm chế, cảm xúc dâng trào và sự gắn kết sâu sắc giữa con người với nhau. Về đến phòng, tôi kiệt sức và ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đứng trên khán đài sân vận động náo nhiệt; của trận đấu giữa đội tuyển Anh và đội tuyển Việt Nam ở FIFA World Cup Bắc Mỹ năm 2026!
Bài: Chris Thompson. Chuyển ngữ: Huy Đặng
Harper’s Bazaar Việt Nam