Guggenheim đứng trước hàng rào vào ngôi nhà chính. Bà mặc áo J. Crew, váy Michael Kors
Lần đầu Eileen Guggenheim đến khu trang trại Tuscan được xây dựng từ thế kỷ XII, nơi này vẫn chưa phải là đất lành để cư ngụ. “Có nhiều động vật sống ở tầng trệt. Trong nhà toàn bụi, thậm chí còn có cả máng ăn trong phòng khách”, chủ tịch quản trị Hội đồng nghệ thuật của Học viện New York nhớ lại.
Màu xanh bao phủ điền trang
Trang trại sở hữu nhiều nét quyến rũ đặc trưng của vùng nông thôn nước Ý. Bên trong là bạt ngàn những khu vườn hoang chờ người chăm sóc và đánh thức vẻ đẹp tiềm ẩn. Guggenheim và chồng, cựu chủ phòng tranh Russell Wilkinson, đã quyết định mua lại khu trang trại này. Wilkinson bị những mảng màu xanh mượt như nhung của Tuscany mê hoặc khi đến thăm nhà hai người bạn nghệ sỹ Sheppard Craige và Frances Lansing ở gần đó. Hai vợ chồng đã dồn tâm sức phục dựng lại điền trang này trong suốt ba năm rưỡi. Hiện nay, họ tận hưởng thời gian ở hai nơi: thành phố New York đầy tiếng còi xe và ngoại ô thị trấn cổ trên đồi vùng Tuscany, nước Ý. “Russell thường bảo rằng đây mới thực sự là nhà của anh. Tôi cũng cảm thấy như thế. Khi bạn trân trọng từng điều nhỏ nhặt, để tâm tìm hiểu người xung quanh, đó là một cuộc sống ngọt ngào”, Guggenheim nói. Ngôi nhà cần được sửa chữa nhiều. Bù lại, nguồn gốc “nhà kho” đã mang đến cho nơi đây chiều sâu và sự mộc mạc riêng biệt. Guggenheim đã giữ lại bức tường gạch trong phòng ngủ chính, nơi trước đây vốn là kho cỏ khô. Song, bà phải xây lại rất nhiều tường đá và những mái vòm bằng gạch.
Các dầm gỗ trên trần nhà được lấy từ những trang trại lân cận, còn các viên đá cẩm thạch được cắt từ mỏ đá địa phương. Những món đồ nội thất sơn màu kỳ lạ được mua từ các thị trấn gần đó. Những căn phòng đất nung trở thành nền cho các tấm thảm thêu rực rỡ của Jules Leleu và bộ sưu tập đồ gốm Ý gồm nhiều tác phẩm của Marcello Fantoni. “Tôi cố gắng tôn trọng ngôi nhà bằng cách hạn chế việc trang trí xung quanh”, Guggenheim cho hay.
Sảnh chính được bao phủ bởi hoa nhài. Bên ngoài là một bể bơi màu xanh ngọc nằm giữa bãi cỏ mượt. Những bụi hồng viền quanh hàng rào khu vườn chính trong khi các cây dâu kiểng nép mình dưới những tán cây ô-liu cổ thụ hàng trăm tuổi. Bao phủ lên tất cả là một màu xanh tươi tốt. Chủ yếu là cây hương thảo hoang và hoa oải hương nối liền với cánh đồng hoa anh túc màu cam do Wilkinson trồng. Ông lấy cảm hứng từ những cánh đồng tươi tốt ở quê nhà Highgrove của thái tử Charles, nơi hai vợ chồng từng được mời ở lại. “Ông ấy tìm thấy loại tulip đen tuyệt vời để trồng. Chính niềm đam mê của ông đã ảnh hưởng đến chúng tôi”, Wilkinson khen ngợi khu vườn và đam mê của thái tử. Vùng đất nào cũng có những thách thức riêng. Cả hơn trăm cây đã chết cần được đốn đi và phát hoang khu vườn rậm rạp cũng như trồng lại cỏ trong vườn. “Eileen và tôi phải chung sức khi bắt tay vào công việc ở đây. Có thể chính điều này đã cứu cuộc hôn nhân của chúng tôi. Công việc được phân chia rõ ràng. Cô ấy xử lý mọi thứ bên trong còn tôi lo bên ngoài. Cả hai đều không thực sự biết mình sẽ làm gì nhưng mọi thứ đều ổn”, Wilkinson nhớ lại.
Sống trong nghệ thuật
Mối tình của Guggenheim với Tuscany bắt đầu khi bà còn đi học và tình nguyện làm việc tại một trại trẻ mồ côi ở Florence. Việc quyết tâm theo đuổi ngành nghệ thuật đã đưa bà trở về quê hương. Guggenheim nhận bằng tiến sỹ lịch sử nghệ thuật ở Princeton. Bà giảng dạy tại trường Đại học California, Santa Barbara, Princeton và cuối cùng là Học viện Nghệ thuật New York, một trường cao học tư nhân nhỏ ở khu Manhattan’s Tribeca (đồng sáng lập bởi Andy Warhol năm 1982). Là một người yêu nghệ thuật, Wilkinson từng làm chủ tịch hội đồng quản trị trước khi Guggenheim được bổ nhiệm vào năm 2008.
“Với một cái tên như Guggenheim, làm sao mà bạn không phải là một sử gia nghệ thuật cho được?”, bà hóm hỉnh nói. Trong 30 năm hoạt động của mình tại học viện, bà cùng những nghệ sỹ như John Currin, Rachel Feinstein, Eric Fischl và Jenny Saville là giáo viên thỉnh giảng. Bà đã làm sống lại các kỹ thuật bị lãng quên của dòng Old Masters. “Mục đích chính của học viện là bảo tồn nghệ thuật hội họa và điêu khắc truyền thống trong thời đại phát triển của kỹ thuật số”, Guggenheim giải thích. “Tại các triển lãm nghệ thuật hiện nay, bạn có thể thấy nhiều tác phẩm làm từ đá nhưng hiếm khi thấy chúng được các nghệ sỹ làm bằng tay. Nếu bạn đến chỗ chúng tôi, bạn sẽ vẽ như Raphael”, bà nói thêm.
Vợ chồng diễn viên Liev Schreiber và Naomi Watts, bạn thân của Guggenheim nhận xét: “Niềm đam mê và năng lượng của Eileen đã xây dựng học viện thành điểm đến của các nghệ sỹ mới nổi”. Thành tựu nổi bật của Guggenheim tại học viện là việc hình thành Tribeca Ball, một buổi tiệc sáng tạo tổ chức trên sân trường và buổi đấu giá Take Home a Nude tại Sotheby. Hai sự kiện không chỉ đem về nguồn tài trợ mà còn giúp học viện trở thành tâm điểm chú ý trong các hoạt động xã hội của New York. Chúng thu hút được những vị khách như Jeff Koons, Jason Wu và Mary-Kate Olsen. “Chúng tôi đã tham gia rất nhiều những sự kiện thế này nhưng tại đây tôi thích cảm giác mình luôn luôn được ngồi cạnh một ai đó mà mình có hứng thú và muốn nói chuyện”, diễn viên Naomi Watts cho biết thêm.
Cuộc sống nghệ thuật của Guggenheim cũng thể hiện ở Tuscany. Bạn có thể bắt gặp các tác phẩm của chủ nghĩa hậu ấn tượng và nghệ thuật đương đại như cảnh trong nhà của nghệ sỹ Pháp Blanche Camus, một bức tranh sơn dầu của Frances Lansing hay bức tranh vải của Maggie Rose. Nhiều tác phẩm là của sinh viên ở học viện. Chúng hòa quyện với những chiếc tủ Tuscan sơn màu ngọc lam, những chiếc bàn gỗ óc chó thế kỷ XVII cùng những chiếc đèn chạm trổ hình chim. Ngôi nhà được một người Tuscany phụ việc cho Guggenheim gìn giữ. Ngoài ra còn có người làm vườn và một đầu bếp, người thường được gọi đến chuẩn bị các bữa tối đặc biệt cho bạn bè họ như nhà thiết kế nội thất Steven Gambrel, nhiếp ảnh gia Sally Gall, họa sỹ Stephen Hannock và các nghệ sỹ đủ quốc tịch khác sống gần đó.
Cuộc sống của hai vợ chồng ở Ý lẽ ra phải mang màu sắc hưởng thụ như nhâm nhi một ngụm Brunello di Montalcino trong miệng, nhưng thực tế khác xa. Guggenheim thường dậy sớm và đạp xe gần 50km, bơi vòng quanh hồ bơi hoặc chạy bộ. Hầu hết các buổi chiều, bà đọc sách, khám phá thị trấn gần đấy hoặc dành thời gian cho con gái, nữ biên tập viên thời trang và nghệ thuật của tờ The Daily Beast, Isabel Wilkinson. “Vùng đất này là cái nôi của thời kỳ Phục hưng. Chung quanh luôn có một bảo tàng nhỏ tuyệt vời hoặc một nhà thờ đầy các bức bích họa. Tôi tới đây và ngay lập tức nhận ra rằng những gì đang làm ở học viện là có ý nghĩa”, Guggenheim chia sẻ một trong những lý do khiến bà yêu thích cuộc sống ở đây.
Bazaar Việt Nam – Bài: J.J. Martin, Ảnh: Christopher Sturman, chuyển ngữ: Khánh Dung