Nhà thờ Nidaros
Từ thành phố Gothenburg (Göteborg) ở phía Tây Thụy Điển, tôi trải qua hơn mười giờ đồng hồ di chuyển bằng cả xe bus và tàu hỏa siêu tốc để đến được với Trondheim, thành phố cảng xinh đẹp ở phía Trung Tây của “anh hàng xóm” Na Uy. Trondheim đón tôi bằng một cơn mưa vào sáng sớm mang theo hơi lạnh từ biển Bắc, đặc trưng cho khí hậu vùng Scandinavia vào những ngày giao mùa xuân sang hạ như thế này.
Thành phố nhỏ duyên dáng
Dù đã từng rong ruổi qua rất nhiều thành phố lớn nhỏ ở Na Uy, nhưng với tôi, Trondheim là nơi để lại trong lòng mình nhiều cảm xúc luyến lưu hơn cả. Không cầu kỳ và kiểu cách tĩnh lặng như “cô nàng thành thị” Oslo, ngay cả trong những cơn mưa cũng không kiêu sa rực rỡ như Bergen, lại càng không đầy tính mạo hiểm như Stavanger, Trondheim giống như một cô gái miền biển với vẻ ngoài mặn mòi, rắn rỏi, nhưng chỉ khi quen biết lâu, người ta mới “thấm” được cái nét duyên ngầm dịu dàng của cô gái ấy. Trondheim là thành phố lớn thứ ba ở vương quốc Na Uy, sau thủ đô Oslo và thành phố cảng Bergen ở phía Tây Nam.
Dù vậy, Trondheim vẫn giữ được cho mình nét yên tĩnh và trầm mặc đặc trưng của những thành phố nhỏ ở Bắc Âu với những ngôi nhà gỗ sơn đủ màu nằm im lìm soi bóng xuống mặt sông Nidelva, các con đường lát đá cuội màu xám xanh, những quán cà phê ấm cúng với bàn ghế được bày tràn ra đường.
Thành phố này được sáng lập vào thế kỷ X bởi vua Olav Tryggvason. Ngày nay, bên cạnh những công trình kiến trúc hiện đại, phần lớn những công trình kiến trúc có từ thời Trung cổ ở đây vẫn được bảo tồn trong điều kiện rất tốt. Đặc biệt hơn nữa, khoảng cách giữa những địa điểm tham quan nổi tiếng trong thành phố lại rất gần nhau, thích hợp cho việc đi bộ, hẳn nhiên là với một đôi giày thật tốt.
Buổi sáng đầu tiên ở Trondheim, tôi đi bộ đến khu phố Bakklandet ở phía bờ Đông của sông Nidelva. Bakklandet là một trong những khu phố cổ nhất ở Trondheim. Những ngôi nhà ở khu này đã được cải tạo lại nhằm mục đích phục vụ du lịch với rất nhiều quán cà-phê, cửa hàng và khách sạn nhỏ. Trên đường, tôi băng qua cây cầu rất đẹp có tên là Gamle Bybro – Cầu phố cổ, gọi tắt là Bybroa. Cầu còn có tên khác là Chiếc cổng hạnh phúc, dựa theo một bản nhạc về dòng sông Nidelva.
Từ trên cầu, bạn có thể nhìn bao quát ra dãy nhà sàn sơn mài rực rỡ đang nằm im lìm soi bóng xuống dòng nước, thoạt trông giống hệt những ngôi nhà cổ nằm quay ra hướng biển ở Bergen. Song, điểm khác biệt ở chỗ những ngôi nhà ở Bakklandet hiện vẫn còn được sử dụng thường xuyên, trong khi những ngôi nhà ở Bryggen, Bergen hiện đang trong tình trạng xuống cấp nặng, và đã được UNESCO công nhận là Di sản Văn hóa Thế giới.
Ngắm dấu tích lịch sử ở pháo đài Kristiansten
Ngày thứ hai ở Trondheim, tôi ghé thăm pháo đài Kristiansten nằm trên đỉnh một ngọn đồi khá cao ở ngay trung tâm thành phố. Từ trên cao nhìn xuống, Kristiansten tạo hình hai ngôi sao tám cánh nằm chồng lên nhau với hai tầng riêng biệt. Bên trong khuôn viên pháo đài là một vài quán cà-phê và nhà hàng nhỏ trông rất ấm cúng. Tòa tháp phòng thủ ngày nào bây giờ đã trở thành một bảo tàng mini trưng bày những hiện vật chiến tranh từ thế kỷ XVII.
Một điều hết sức thú vị là nhà cửa hai bên đồi được xây nhấp nhô theo thế đất, chính quyền thành phố cho lắp một chiếc máy… đẩy xe đạp ở ngay dưới chân đồi. Người dân bản địa sẽ mua thẻ tháng để sử dụng máy, trong khi du khách thì có thể trả bằng tiền xu trực tiếp. Máy này sẽ đưa bạn đến lưng chừng đồi. Từ đó trở lên, đường đã bớt dốc hơn và bạn có thể đạp xe hoặc dắt bộ lên đến đỉnh đồi. Sau khoảng gần nửa tiếng leo đồi, chúng tôi đã đến được pháo đài. Nhìn từ xa, tòa tháp phòng thủ trắng toát hiện lên giữa những vạt cỏ xanh, in bóng lên nền trời thăm thẳm, trông như một bức tranh cổ tích. Vào Thế chiến thứ hai, quân Phát-xít Đức đã từng hành quyết một số người yêu nước Na Uy tại đây.
Hiện tại, những bức tường nhà giam giờ đã đóng kín, những khẩu thần công cũng đã thôi gầm gừ ngày đêm, nhưng pháo đài Kristiansten vẫn bình chân trên đỉnh đồi như một chứng nhân của lịch sử. Những giờ phút sống ở thành phố nhỏ yên tĩnh này, tôi cảm thấy tâm hồn mình nhẹ bỗng, mọi sân si của dòng đời như tan biến đi. Rời khỏi đó, tôi tự nhủ sẽ sớm trở lại ngắm nhìn Trondheim lúc bình minh từ tàu hỏa, đặt chân lên những viên đá cuội trăm năm và nghe tiếng bước chân mình vang lên trong buổi sớm. Tôi sẽ lại leo lên đỉnh đồi với tòa pháo đài trắng ngắm những thăng trầm của lịch sử, đạp xe qua những con phố ngắn, phố dài và để lòng mình yêu Trondheim thêm một lần nữa.
Bài: Quyên Lê. Ảnh: Getty Images, Nvcc
Theo Harper’s Bazaar số tháng 7/2015