Chị đã từng nổi tiếng với vai trò của nhà thiết kế nhãn hiệu Ordinary, từng làm nhiều năm giác đốc điều hành Công ty quảng cáo CI. Giờ đây, mọi người lại biết đến chị với tư cách nhà thiết kế kiêm giám đốc nhãn hiệu của hãng túi xách Desino.
Chưa hết, mọi người còn được đọc những bài tùy bút với văn phong bay bổng, thân mật, dí dỏm của một blogger. Người ta còn được ngắm những bức tranh nồng nàn nữ tính mà chị đã tung hứng cảm xúc như một đam mê, như một nếp thư giãn… Ngoài ra, chị cũng vừa kết thúc dòng cuối cùng của tập tạp bút Ve vãn Sài Gòn (nhà xuất bản Trẻ), sắp phát hành nay mai.
Có lẽ cũng không quá khi so sánh Lê Phương Thảo như một bức tranh nhiều màu sắc. Một người mà phụ nữ vừa có thể yêu mến vừa có phần ghen tỵ, đàn ông lại luôn tò mò.
BAZAAR (BZ): Giả sử một lúc nào đó người ta viết tiểu sử về chị, thì chị muốn họ gọi mình là nghệ sỹ hay doanh nhân?
LÊ PHƯƠNG THẢO (LPT): Vẽ tranh đối với tôi chỉ là sở thích thư giãn chứ không phải là một nghề. Thiết kế mới đúng là nghề vì từ đấy tôi có được cả thu nhập lẫn sự hài lòng, làm và sống với những gì mình làm. Nếu trước 2001, ai hỏi tôi điều này thì lập tứfc tôi sẽ trả lời là doanh nhân, vì đấy đã là tôi. Bây giờ, cuộc sống của tôi lại có nhiều màu sắc của một người nghệ sỹ hơn.
Tuy nhiên, tại sao phải nghĩ đến chuyện người ta gọi mình là gì? Mỗi đời sống con người có nhiều góc cạnh, tùy vào khi tôi chạm vào người khác ở góc cạnh nào, họ sẽ nhìn tôi theo lăng kính đấy. Đối với tôi, quan trọng hơn hết là tự biết mình đang là ai và đang làm gì.
BZ: Công việc thiết kế là chị đang làm đẹp cho mọi người, thế còn việc làm đẹp cho mình thì sao?
LPT: Tôi chọn cái tốt để nạp vào hàng ngày, ăn uống nghỉ ngơi một cách khoa học, cố gắng tránh xa những hình ảnh và con người đầy đố kỵ hay ác độc. Đấy là cách tôi làm đẹp cho mình để đời sống nhẹ nhàng hơn. Không gian tôi ở hay những gì xung quanh tôi phải là những hình ảnh có ấn tượng riêng với mình.
Tôi ngủ trên chiếc giường xưa có cái nóc chạm trổ, tôi để trên nóc giường một bức tranh nhiều màu sắc do một người bạn tặng. Buổi sáng tôi ngủ dậy, mở mắt ra là thấy những hình ảnh đẹp và mang lại cho mình nhiều niềm vui. Tôi tin rằng con người sẽ không thể bị xấu đi nếu lúc nào cũng sống và làm việc trong một môi trường có nhiều người tốt và nhiều vẻ đẹp.
BZ: Cảm hứng để thiết kế ra những bộ trang phục hay các mẫu túi của chị bắt nguồn từ đâu?
LPT: Tất cả đều bắt đầu từ suy nghĩ: Mình thiết kế cho chính mình. Đó là cách giúp tôi tìm cảm hứng mỗi khi “bí” và cũng để thiết kế của mình được mới lạ. Khi mình đã được đánh giá và xếp vào một đẳng cấp nào đấy, cách nhìn nhận của mình về tất cả mọi lĩnh vực đều có một giá trị nhất định.
Để bắt đầu thiết kế tôi luôn đặt câu hỏi: Khi phải sắm một chiếc túi xách mới thì mình muốn gì và cần gì? Cứ thế cá cý tưởng, đường nét bắt đầu xuất hiện trong đầu, sau đó là đến màu sắc. Tôi rất mềm mại trong việc chọn màu, nhưng cũng rất quả quyết trong việc phối màu. May mắn thay, có một số đông người yêu thích cách điều tiết cảm hứng này của tôi.
BZ: Khi làm đẹp cho mình thì cái đích đến của chị là gì?
LPT: Quan niệm của tôi là: có thể sống vì người khác, nhưng phải sống cho mình. Vế trước, người ta có thể chọn lựa, vế sau hoàn toàn không bởi không ai sống thay cho ai được cả. Làm đẹp thuộc vế đầu tiên. Tôi làm đẹp cho người khác ngắm. Chẳng có người đàn bà nào muốn người khác nhìn thấy mình bình thường hay xấu xí cả. “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng. Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu” (Người đẹp từ xưa như danh tướng. Chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu) mà.
BZ: Nhiều người khen chị đẹp. Nếu tự nhận xét, chị sẽ nói gì về cái đẹp của mình?
LPT: Mọi người gọi tôi là “chị Đẹp” và tôi rất thích cái tên này. Nó ám chỉ một người đàn bà có nhan sắc và cũng là một tên gọi vừa thân thiện, vừa có chút hương phấn son, phù phiếm. Thật ra, biết lấy thước nào để đo lường cái đẹp đây? Tôi thấy mình hơi lạnh lùng, thậm chí nhút nhát. Những người khác lại bảo tôi quyến rũ, nữ tính và có vẻ ma mị khó giải thích. Tôi nghĩ có lẽ đấy chính là đẹp. Nét đẹp của tôi là một vài ấn tượng để người ta không quên được mình sau một lần gặp gỡ.
BZ: Là một phụ nữ, theo chị, làm thế nào để dung hòa được giữa lý trí và cảm xúc?
LPT: Tôi đang làm việc thiên về sáng tạo nên thấy cảm xúc vô cùng quan trọng, nó đến và đi có khi không báo trước. May mắn là tôi từng nắm vai trò quản lý kinh doanh nên cũng biết cách để cảm xúc và lý trí không lẫn lộn vào nhau. Nhưng tại sao là phụ nữ thì phải phân biệt lý trí, xúc cảm nhỉ?
Tôi thấy phụ nữ được quyền mềm mỏng, điệu đà và nhiều chuyện. Chúng tôi được làm vợ làm mẹ, được đổ lỗi những lúc cau có, gắt gỏng cho hormone. Cảm tính quá cũng có sao đâu? Nếu phụ nữ mà có thể dung hòa được cả việc này nữa thì quả thật là đàn ông chẳng còn đất dụng võ nữa đâu.
BZ: Xin cảm ơn chị Đẹp.
Bài: Đăng Ninh. Ảnh: Việt V.v và RS Studio. Stylist: Minh Vân. Trang điểm: Việt Vu