“Chảnh quá, khó gần” là ấn tượng của mọi người khi tiếp xúc với Hồ Ngọc Hà lần đầu tiên. Đó cũng là điều mà Hà cho rằng không ít người đã ngộ nhận. Quả thật, đây có phần là lẽ đương nhiên khi công chúng nghĩ về một ngôi sao nổi tiếng. Hay suy ra, đó cũng là thứ họ muốn thấy, để tuân theo những gì đã quen được hình thành từ hành vi phỏng đoán – một thứ trật tự và “sự thật’” khó bề suy dời trong tâm trí con người.
Hồ Ngọc Hà được mệnh danh “Nữ hoàng thị phi Việt Nam”
Thời nay, khi bàn về người nổi tiếng trong làng giải trí, rất khó để không đánh giá một cách đơn thuần trên chất lượng sản phẩm mà họ làm ra. Đời tư sẽ luôn chiếm một phần không nhỏ trong cách mọi người hình thành suy nghĩ về họ. Từ đó chi phối cả quan điểm về giá trị của một nghệ sỹ.
“Nữ hoàng thị phi” là cụm từ thường dùng trong đa phần các bài báo mạng trong nước đặt cho các ngôi sao như Hà; cũng như Phạm Băng Băng ở Trung Quốc, hay Kim Kardashian ở Mỹ. Chồng Kim – chàng rapper Kanye West cũng là một ví dụ điển hình của bao cuộc tranh luận: “Tôi không thích Kanye lẫn âm nhạc của anh ta vì đó là ngôi sao có quá nhiều scandal”, hay “Tôi thích nhạc của Kanye, nhưng công nhận anh ấy có những phát ngôn điên thật!”
Suy cho cùng, ngay cả với người thân và bè bạn, dù có quen nhau cả đời cũng khó để bạn tự tin khẳng định: “Tôi hiểu rõ về người đó 100%”. Nói gì tới việc nhận định về ai đó mà bạn chỉ tiếp xúc qua mặt báo. Đặc biệt hơn khi việc “lèo lái” dư luận từ phương tiện truyền thông đã trở thành một thứ “nghệ thuật”. Khi mà những cái tít được viết ra nhằm để người xem click chuột, chỉ với mục đích gây tò mò, bất chấp thực hư.
Có chăng, chỉ có khi ngồi xuống với Hà, tìm hiểu cô ấy như cách bạn trò chuyện và chia sẻ với người quen qua tách cà phê, thì những “phù phiếm” trên sẽ có phần được giải tỏa.
Hà Hồ chia sẻ cảm nghĩ về danh tiếng
Theo bạn, nếu tôi đấu tranh cho phụ nữ, thì số đông phụ nữ có đứng về phía tôi? Tôi nghĩ mình đã luôn cố gắng để trở thành một hình tượng chăm chỉ, không nương tựa, không cố tình để trở nên bé nhỏ, nhõng nhẽo. Có sao sống vậy nên tôi sẽ rất hạnh phúc nếu được làm việc và sẽ là hình tượng với những ai đam mê lao động. Còn những cô gái chỉ thích “ngồi mát ăn bát vàng”, dựa dẫm bên bóng dáng của một người đàn ông thì họ luôn cho rằng số tôi khổ.
Tóm lại, tôi chỉ biết là, nếu muốn được yêu, được tồn tại, muốn được đẹp và quyến rũ thì hãy tự mình đấu tranh cho ba chữ: Không Dựa Dẫm.
Ít ai nhận ra hàng ngàn người bước vào làng nghệ thuật và giải trí thì cũng chỉ có số ít người được gọi là ngôi sao. Nghệ sỹ là một khái niệm nghe có vẻ đơn giản. Trong hình dung của nhiều người, công việc của chúng tôi chỉ là hát ca nhảy múa, vui thì cười, buồn thì khóc trước ống kính. Nhưng trong lĩnh vực này hay bất kể công việc gì, để kiếm được tiền thì hành trang đầu tiên của bạn chính là kiến thức, sự tham vọng, có chiến lược và tầm nhìn.
Biết mình biết ta…
Tôi và ê-kíp của mình luôn phải chuyển mình để không là những kẻ cố hữu, lạc hậu. Không riêng gì showbiz mà tất cả mọi ngành nghề đều thay đổi từng ngày: hiện đại hơn, phức tạp hơn. Tưởng dễ dàng nhưng hóa ra lại rất khó.
10 năm trước, chúng tôi ít khi bị trộn lẫn về hình ảnh. Nhắc đến một cái tên nào đó, khán giả vẫn có thể hình dung rõ về họ, nhưng cũng rất hạn chế để tiếp cận gần với khán giả. Bây giờ, một người chỉ mới bước chân vào nghề cũng dễ dàng được gọi là nghệ sỹ, dễ được giật một cái tít hút mắt, và ngay lập tức được để ý.
Tuy nhiên, cái gì cũng sẽ có cái giá của nó. Bạo phát thì bạo tàn. Tôi nghiệm ra rằng: “Dù có ở thời kỳ nào, nếu chính bản thân không có chất riêng, không có nền tảng tốt thì những thứ phát triển kia cũng chỉ là nhất thời và vỏ bề ngoài. Tồn tại hay không vẫn là do chính chúng ta.”
Tôi có được ngày hôm nay cũng một phần vì luôn nhìn thấy điểm yếu của mình. Đơn cử như khi có bạn bè đến ăn tối, tôi sẽ thắp đèn cầy, cắm hoa, lau nhà và dọn đồ ăn, bởi tôi biết đấy là thế mạnh của bản thân. Tôi không dại gì đứng nấu để mọi người không dám đến lần sau. Nhưng được cái tôi lại rất biết phấn đấu, tôi đang định đăng ký đi học nấu ăn đấy, bạn có nghĩ hình ảnh đeo tạp dề phù hợp với tôi không?
…để chấp nhận và đối mặt
Khôn ngoan thì cho là cáo già, thông minh thì cho là ranh mãnh, khéo léo thì cho là giả tạo. Đó là lý do khiến một bộ phận công chúng cảm thấy không thoải mái khi bàn về hình ảnh của tôi. Tóm lại có nhiều tính từ tốt cho mình quá cũng bị người khác cho rằng bạn là kẻ khác người. Vì vốn dĩ cuộc sống bây giờ nhìn đâu cũng thấy méo mó, nhìn đâu cũng thấy nghi ngờ, nhìn đâu cũng thấy ganh đua, ghen ghét, đố kị. Thế nên mình có cố gắng trở thành người tốt thì cũng bị nghĩ là “có vấn đề”.
Công chúng không ngừng quan tâm đến đời tư, phong cách ăn mặc và lối sống của người nổi tiếng vì vốn dĩ đặc thù công việc của một người nghệ sỹ là thế. Bản thân tôi luôn quan tâm đến phong cách ăn mặc cũng như đời sống của các nghệ sỹ. Cái gì cũng có hai mặt của nó. Khi bị soi mói, có thể bạn sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng điều đó cũng giúp bạn ý thức hơn đến cuộc sống của chính mình, từ đó tránh đi những sai sót.
Tôi ăn mặc theo cảm hứng, cảm xúc và phù hợp với từng độ tuổi mà mình đi qua, thế nên mọi người mới thấy tôi hợp lý trong cách tạo dựng hình ảnh cá nhân. Tôi thần tượng và yêu mến rất nhiều tài năng trong giới thời trang, không gói gọn trong một vài người nên phong cách của tôi đa dạng. Tôi cũng may mắn khi có vẻ bề ngoài chẳng giống ai nên thích ứng được với nhiều phong cách khác nhau.
Được và mất?
Điều tuyệt nhất khi là Hồ Ngọc Hà, “người của công chúng”, là được mọi người biết đến, và đa số họ công nhận. Tệ nhất cũng là vì mọi người biết đến nên phần đông soi mói.
Tôi nghĩ nếu không làm nghề này thì “cái điên” của tôi không biết để đâu cho phù hợp. Từ nhỏ tôi đã biết mình yêu nghệ thuật, tôi đã biết đàn cho ba mẹ hát, tôi đã biết nhìn vào gương để tự hỏi mình sao cao thế, gầy thế, tóc dài thế và mắt Tây thế. Ở đâu có nhạc là tôi nhảy, và cũng bởi vì ba mẹ là những người rất yêu nghệ thuật nên đã định hướng cho tôi từ nhỏ, nên tôi khó lòng nghĩ đến một ngành nghề khác.
Định mệnh cứ thế xô đẩy, nên làm gì thì làm, thử sức ở lĩnh vực nào rồi cuối cùng tôi cũng quay về với âm nhạc. Và dù tôi có tỉnh táo hơn so với một số nghệ sỹ khác, thì tôi cũng có vẻ khác thường so với người bình thường.
“Ai cũng có một trái tim để thổn thức. Khi không còn được hát hay nghe những bản nhạc tình và vương vấn thì là lúc trái tim tôi ngừng đập rồi!”
**Êkíp thực hiện**
Photo: Thiên Minh
Make-up: Nguyễn Hùng
Hair: Pu Lê
Fashion Director: Sarah Nguyễn
Stylist: Emil Vy
Assistant: Đăng Hà
Writer: Quyên Hoàng
Harper’s Bazaar Việt Nam