Phim Một tôi nho nhỏ của Dịch Dương Thiên Tỉ chạm đến trái tim người xem

Bộ phim "Một tôi nho nhỏ" kể về hành trình trưởng thành và tìm kiếm sự chấp nhận bản thân của một chàng trai mắc chứng bại não. Bộ phim chạm đến trái tim người xem vì thông điệp mạnh mẽ về tình yêu, về khát vọng sống.

Ảnh: Weibo

Khi bộ phim 小小的我 (Một tôi nho nhỏ) có sự tham gia của Dịch Dương Thiên Tỉ lặng lẽ tiến đến các rạp chiếu, khẩu hiệu của nó như một làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua trái tim của khán giả: “Có những người có thể tỏa sáng trong bóng tối”. Cảnh mở đầu này rõ ràng đã đặt nền tảng cho toàn bộ bộ phim, khơi dậy sự kỳ vọng và tò mò từ phía khán giả.

Sau vài ngày công chiếu, bộ phim đã nhận được điểm số rất cao trên hai nền tảng Douban và Weibo, với lần lượt số điểm là 9.8 và 9.7. Khán giả đã cảm nhận được gì để đưa ra đánh giá tích cực như vậy?

Cốt truyện phim Một tôi nho nhỏ

Lưu Xuân Hòa (Dịch Dương Thiên Tỉ) mắc bệnh bại não. Tuy nhiên anh không để bản thân bị rơi vào vòng xoáy tiêu cực. Mục đích của anh là giúp bà ngoại hoàn thành giấc mơ được một lần biểu diễn trên sân khấu. Trong quá trình đó, phải đối mặt với sự đau khổ và những khó khăn, anh cũng tìm được hướng đi cho bản thân mình, nhận ra phẩm giá của chính mình.

@zhouzhou123_3 “Lưu Xuân Hoà, tôi từ trước đến nay đều không cần cái mệnh này”#toinhonho #小小的我 #dichduongthienti #dienanh ♬ nhạc nền – Nguyên Nguyên

Việc khai thác cuộc sống của những người bị bại não nói riêng và người tàn tật nói chung là một rủi ro. Chủ đề này vô cùng nhạy cảm. Mô tả sự chân thật và kịch tính hóa đôi khi chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh. Rất dễ để câu chuyện rơi vào cái bẫy khai thác nỗi đau và khổ cực mà không nói lên được niềm hy vọng một cách hợp lý.

Bên cạnh đó, phim Một tôi nho nhỏ không phải là một bộ phim tài liệu, cốt truyện cần được tinh lọc để có thể kể một câu chuyện vừa dung dị, gần gũi, lại có đủ kịch tính để thu hút khán giả suốt 130 phút hơn. Có thể thấy, phim đã làm được điều này một cách xuất sắc khi nhận về số điểm đánh giá cực cao từ người xem.

Những yếu tố khiến bộ phim Một tôi nho nhỏ chinh phục khán giả

Lập trường đầy thiện ý, mở ra thế giới quan về cuộc sống của những người tàn tật và những người chăm sóc họ

Ảnh: Weibo

Đạo diễn chắc chắn rất hiểu về những người bị tàn tật, và biết rằng điều họ khao khát nhất là được đối thoại bình đẳng với thế giới. Vì vậy, bộ phim giới thiệu họ như một người bình thường, không lợi dụng góc nhìn thương hại hay xem thường, càng không lợi dụng những trải nghiệm và hoàn cảnh sống của họ để lấy nước mắt khán giả.

Qua ống kính phim Một tôi nho nhỏ, Lưu Xuân Hòa do Dịch Dương Thiên Tỉ thể hiện chỉ là một người bình thường. Cuộc sống của anh có những chướng ngại vật, nhưng cách anh nhìn nhận chúng không khác gì chúng ta nhìn nhận khó khăn trong cuộc sống của chính mình.

Khán giả khám phá một ngày của người bại não qua con mắt của họ. Leo cầu thang là quá trình phức tạp. Khi ăn dễ bị hóc nếu không cẩn thận. Cần bà giúp để sử dụng dụng cụ rèn luyện thân thể và sự linh hoạt của lưỡi. Phải dùng đũa đặc biệt mới có thể gắp được thức ăn.

Ảnh: Weibo

Khó khăn trong cuộc sống người tàn tật không vì chính họ mà còn vì người chăm sóc cho họ. Trong phim Một tôi nho nhỏ, người chăm sóc cho Lưu Xuân Hòa là bà ngoại. Dù đã cao tuổi, bà vẫn vô cùng minh mẫn và quyết liệt, không thể chịu đựng việc cháu trai bị tổn thương dù chỉ là một chút. Bà sẽ không buông tha cho tài xế xe buýt vì cái nhìn lườm nguýt cháu mình, sẽ đánh nhau với người bạn cùng dàn hợp xướng vì dám gọi cháu trai bà là “ngốc nghếch”.

Lưu Xuân Hòa và bà nương tựa lẫn nhau, trong tình cảnh khó khăn vẫn đong đầy tình thương. Khán giả cho rằng, tuy Lưu Xuân Hòa là người tàn tật, tưởng là người cần nhiều sự cảm thông, nhưng khi xem phim Một tôi nho nhỏ thì chính họ mới nhận được sự chữa lành về tâm hồn.

Lối kể chuyện xuất sắc khiến 130 phút trôi qua nhanh chóng

Ảnh: Weibo

Câu chuyện diễn ra trong chỉ một mùa hè ngắn ngủi. Tuy nhiên, trong quãng thời gian này, nam chính Lưu Xuân Hòa đã trải qua vô vàn các cung bậc cảm xúc, mà có lẽ chính khán giả cũng khó lòng cảm nhận được trong chính cuộc sống của họ. Từ việc viết di chúc để nói lời tạm biệt với thế gian, cho đến cơ hội được biểu diễn như một tay trống, nhận được thông báo nhập học và bắt đầu một cuộc sống mới,… tưởng là đã sẵn sàng để buông xuôi tất cả nhưng lại có cơ hội làm lại cuộc sống mới.

Trong chỉ 130 phút, khán giả xem Một tôi nho nhỏ đã nhận ra được sự trưởng thành vượt bậc của nhân vật Lưu Xuân Hòa do Dịch Dương Thiên Tỉ thể hiện. Khán giả theo chân anh khi anh viết thư xin việc, đi phỏng vấn, dạy học cho trẻ em, nhường chỗ cho trẻ em trên xe buýt, do dự trên vạch kẻ đường. Anh không để người khác xem thường hay thương hại mình vì bệnh bại não. Có được sự tôn trọng quan trọng hơn, hay kiếm được tiền mưu sinh quan trọng hơn? Những câu hỏi này quan trọng với bất kỳ ai chứ không riêng gì người tàn tật. Bộ phim sử dụng nhiều hình ảnh dễ hiểu với khán giả nhưng ẩn chứa nhiều lớp lang cảm xúc.

Ảnh: Weibo

Bên cạnh câu hỏi về lẽ sống, Một tôi nho nhỏ còn đặt ra câu hỏi liệu người bị bệnh kinh niên có xứng đáng nhận được tình yêu đôi lứa? Sự xuất hiện của Nhã Nhã (Châu Vũ Đồng đóng) mang đến cho bộ phim sự dịu dàng, lãng mạn, đồng thời cũng tiếp tục thể hiện cái nhìn bình đẳng với nhóm người tàn tật. Cô từng là ngọn đèn dẫn lối cho Lưu Xuân Hòa, và cũng qua việc xé bỏ lớp vỏ mỏng như cánh ve trên lưng, tượng trưng cho sự thay đổi của Lưu Xuân Hòa sau một mối quan hệ tình cảm.

Mạch cảm xúc trong câu chuyện này được xây dựng gãy gọn, không hề dài dòng. Cuộc gặp gỡ tình cờ ở bến xe, cả hai đều bước vào một hành trình mới trong cuộc đời, và vào khoảnh khắc đó, Lưu Xuân Hòa đã hiểu ra thế nào là sống trong hiện tại, không than trách vì quá khứ và không quá lo lắng về tương lai.

Không giật gân vì chiêu trò hay các tình huống kịch tính, Một tôi nho nhỏ dùng sự mộc mạc để truyền tải thông điệp: Nếu Lưu Xuân Hòa muốn được thế giới chấp nhận, thì trước tiên anh phải chấp nhận chính mình, chấp nhận cả những điều tốt lẫn xấu, cả niềm vui lẫn nỗi đau của bản thân.

Kỹ thuật diễn xuất của Dịch Dương Thiên Tỉ và dàn cast làm nên thành công lớn cho phim Một tôi nho nhỏ.

Ảnh: Weibo

Một tôi nho nhỏ chắc chắn là vai diễn khó khăn nhất trong sự nghiệp điện ảnh của Dịch Dương Thiên Tỉ. Anh từng đóng nhiều vai nhưng chưa lần nào thể hiện một nhân vật bị tàn tật. Dịch Dương Thiên Tỉ khiến nhân vật Lưu Xuân Hòa trở nên mạnh mẽ và cảm động hơn. Thật khó tưởng tượng anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức để quan sát, học hỏi và hiểu rõ vai diễn.

Trong suốt quá trình xem phim Một tôi nho nhỏ, tôi thậm chí đã quên đi diễn viên trên màn hình là Dịch Dương Thiên Tỉ, mà chỉ cảm nhận được anh chính là Lưu Xuân Hòa.

@tfyee_1128 Dịch Dương Thiên Tỉ xứng đáng được biết đến nhiều hơn nữa! #xh #fyp #dichduongthienti #jacksonyee #mottoinhonho ♬ nhạc nền – 𝟰𝙭𝙭𝙭𝙭_

Các diễn viên Lâm Hiểu Kiệt và Tưởng Cần Cần, trong vai bà ngoại và mẹ của Lưu Xuân Hòa, góp phần giúp màn thể hiện của Dịch Dương Thiên Tỉ thêm chân thật. Tôi có thể cảm nhận được họ đã hóa thân thành chính nhân vật của họ. Họ không diễn, họ đang sống trong vai diễn.

@jessie.beauty2 Một bộ phim cảm động thật sự. Nói lên nỗi lòng của một bộ phận những người không may mắn trên thế giới này. 😔😔 #luuxuanhoa mang đến hy vọng cho mọi người, để mọi người biết thế giới này vẫn thật ấm áp. Bộ phim 🥰 cảm ơn diễn viên DDTT. Từ một người bình thường, a có thể hoá thân thành một người bại não. Chắc sẽ ko có diễn viên nào có thể làm đc điều đó giống anh 🥰🥰 #toinhonho #nguoivietnamtaidailoan🇻🇳🇹🇼 #douyin抖音 ♬ nhạc nền – Jessie Beauty

Nếu phải tóm tắt Một tôi nho nhỏ, đó là bộ phim sẽ khiến người xem phải rơi nước mắt. Ngay từ cảnh đầu tiên, tôi không kìm được mà nước mắt rơi đầy mặt. Khi xem phim, bạn hãy nhớ mang theo giấy khăn đầy đủ.

Cuối phim, không chỉ là một bình minh mới cho Lưu Xuân Hòa, mà còn khiến mỗi người chúng ta âm thầm suy ngẫm: Trong cuộc sống, liệu chúng ta có thể tiếp nhận và hiểu được những khác biệt, những trải nghiệm và cảm xúc của người khác bằng một thái độ rộng lượng hơn?

PHIM CỦA DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ:

Harper’s Bazaar Vietnam

Xem thêm