Với tôi, một địa điểm đáng để quay lại thường phải có một trong ba điều thu hút: con người, cảnh quan, ẩm thực. Tuy nhiên, để còn nhiều hơn thế nữa, để lưu luyến không muốn rời thì bạn phải thử đến Hội An vào đêm trăng tròn, nghỉ lại ở resort The Nam Hai, cảm nhận con người và không khí cuộc sống nơi đây. Đó là nơi mà với tôi, quá khứ – hiện tại như cùng tồn tại trong một thời điểm.
Nhàn du phố cổ
Vừa đến kịp Hội An vào lúc chiều tà, tôi nhanh chóng bắt đầu hành trình tìm lại kỷ niệm của mình. Hội An, trước khi màn đêm buông xuống, không chỉ làm say lòng người với những dãy phố lên đèn soi bóng xuống lòng sông mà còn là thiên đường của ẩm thực.
Món đầu tiên trong danh sách ưu tiên của tôi là cao lầu. Cái tên thật lạ, có lẽ để ăn món này, phải ngồi lầu cao ngắm phố phường mới đúng điệu chăng? Người ta kháo nhau rằng quy trình làm cao lầu cũng khá công phu. Ví dụ như gạo làm ra sợi mì phải đem ngâm nước tro từ củi lấy ở tận cù lao Chàm, nước xay gạo phải lấy từ nước giếng Bá Lễ do người Chăm làm cách đây cả ngàn năm, còn rau thì phải từ làng truyền thống Trà Quế ở Hội An.
Sợi mì màu vàng rộm, giá trụng sơ vẫn còn độ trắng tươi, rau sống xanh non, ớt đỏ tươi cắt lát, thịt xá xíu thái mỏng, thêm vài con tôm tươi bóc vỏ đỏ hây hây. Khi ăn vào, sợi mì dai dai giòn giòn, thịt săn và ngọt, rau sống tươi đủ vị chua chua, cay cay, ngòn ngọt và cả nhân nhẫn đắng.
Ngoài ra, trong lúc dạo bước phố Hội đợi màn đêm buông xuống, không thể nào bỏ qua món bánh đập, bánh hoa hồng trắng hay cơm gà bà Buội, bánh ướt Cẩm Nam… Đâu cần phải là cao lương mỹ vị chốn xa hoa, ẩm thực đôi khi chỉ là những món ăn đơn giản nhất trên đường phố, quanh ta đấy thôi.
Đêm xuống. Hội An thay xiêm y. Ban ngày, Hội An trông như “Những cô hàng xén răng đen, cười như mùa thu tỏa nắng”, mộc mạc và đơn giản. Còn vào đêm trăng rằm, khi thành phố thắp lên những chiếc đèn lồng đủ màu, ấy là khi cô hàng xén biến thành một tiểu thư khuê các thanh tao đang kẻ chân mày, thoa phấn nụ cho gò má thêm ửng hồng.
Hội An nhộn nhịp hẳn, tiếng trống múa lân thùng thình vang vọng, tiếng người đi đường cười nói xôn xao. Trẻ em mắt tròn to háo hức cầm những chiếc lồng đèn giấy tung tăng phố phường. Các bác lớn tuổi ngồi suy tư bên bộ cờ tướng và ngọn đèn dầu leo lét như những bức tượng sáp của thời gian.
Ai thích nghệ thuật và trò chơi dân gian thì có thể tham gia hát bài chòi. Đặc biệt, cả khách Tây lẫn ta đều rất thích quây quần quanh một nhạc quán, chỉ đăng một bản tròn nhỏ “Giai điệu thời gian – Chamber Music Melodies of Time”. Nơi đây chỉ có tiếng đàn guitar, tiếng gõ nhịp và tiếng hát trong vắt cất lên những giai điệu tình ca ngọt ngào. Thế thôi mà đủ lắng đọng, say mê.
Chắc chỉ ở Hội An, người ta mới cảm nhận được không khí thật sự của Trung thu. Không có các loại lồng đèn nhựa dùng pin, khi bật lên phát ra những âm thanh eo éo đến chói tai. Không có những hộp bánh trung thu giá đến mấy triệu đồng người ta tặng nhau gọi là “lấy thảo”, nhưng không thật sự vì tấm lòng. Càng không có những nơi gọi là tiệc Trung thu nhưng không dành cho trẻ em.
Trăng lên, tròn vành vạnh và sáng rực, không bị lu mờ bởi những ánh đèn của các tòa nhà cao tầng ở thành phố. Ánh trăng đưa tôi đi qua các con phố, như mộng như mị, ngược dòng thời gian trở về với những kỷ niệm ngày thơ ấu.
Chỉ một đêm và một ngày ở phố Hội nhưng với tôi, thế là đủ cho sự thư giãn và tận hưởng tuyệt đối. Và hơn cả, tôi đã có thêm những mảnh kỷ niệm tuyệt đẹp để cất vào chiếc hộp ký ức của mình.
Nơi đây chỉ có tiếng đàn guitar, tiếng gõ nhịp và tiếng hát trong vắt cất lên những giai điệu tình ca ngọt ngào. Thế thôi mà đủ lắng đọng, say mê
Đừng bỏ qua
– Nếm thử bánh vạc (bánh hoa hồng trắng) tại nhà hàng Hoa Hồng Trắng, 533 Hai Bà Trưng; cơm gà Hội An tại Bà Buội, 22 Phan Chu Trinh.
– Xem hát bài chòi ở khu mũi tàu giao giữa đường Bạch Đằng và Nguyễn Thái Học.
Bài: Lynn Nguyễn – Ảnh: Huy Việt