Lúc nhỏ, đọc tiểu thuyết của Diệc Thư nói về căn phòng màu trắng, đồ nội thất cũng trắng, đằng sau là núi, phía trước là biển và có thể ăn uống ở ban-công, tôi thích vô cùng. Bây giờ, nhà tôi cũng ở bên bờ biển màu trắng, đằng sau có núi, nghe được tiếng chim hót và ngập tràn ánh nắng. Nếu chỉ nói về nhà ở, tôi nghĩ mình đã đạt được mục tiêu rồi.
Dễ thích ứng với cuộc sống
Tôi thấy mình là người may mắn, được đi khắp nơi, cả những chỗ hẻo lánh và không tiện nghi, thậm chí còn có chuột bọ. Sẽ có nhiều người chê bai và không chịu ở những nơi này nhưng với tôi, như thế đã là tốt. Ngày xưa, bốn người gia đình tôi sống trong một căn phòng nhỏ cũng có chuột. Mỗi khi chuột quấy phá, tôi cố gắng không sợ, chỉ cần nó không leo lên người mình là được.
Ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, tôi cho rằng mình nên tận hưởng cuộc sống trong khả năng cho phép. Nếu có ít tiền thì tận hưởng ít, có nhiều thì sống thoải mái hơn. Cũng như có người ăn yến sào, vi cá mới thấy ngon, có người lại thích những món bán ở ngoài đường. Đáng thương nhất là người trong túi chỉ có 100 tệ nhưng cả ngày lẫn đêm lại mơ ước có cuộc sống một vạn tệ. Sống ở đời phải nghĩ thoáng, đừng làm những việc ngoài năng lực của mình.
Rèn khả năng tự lập
Tôi không phải là cô gái trong tiểu thuyết của Diệc Thư và không thánh thiện như vậy. Ảnh hưởng lớn nhất từ tiểu thuyết của bà là dạy cho những cô gái như chúng tôi phải độc lập và không dựa dẫm vào ai. Người xưa thường nói dựa núi núi đổ, dựa người người già. Không có ai để mình có thể dựa vào cả đời, tốt nhất chúng ta nên tự dựa vào bản thân.
Niềm vui sống đến từ bản thân
Mọi người đều nói tôi xinh đẹp nhưng tôi lại không thấy vậy. Những người xinh đẹp phải có mắt to, mũi cao, miệng chúm chím hoa đào như Lý Gia Hân hay Quan Chi Lâm. Khi bước vào thế giới nghệ thuật, từng bước tìm được vị trí và phong cách trang điểm phù hợp, tôi dần nhận ra mình là Thư Kỳ chứ không phải ai khác.
Cuộc sống hạnh phúc hay không chính là ở cách nhìn nhận của bạn. Có những người mãi không tìm thấy hạnh phúc vì họ có tính đố kị hay sùng bái người khác và oán trách vận mệnh của mình. Nếu bạn thấy mình béo, vậy hãy giảm cân đi. Còn tôi, nếu muốn mặc vừa chiếc đầm đẹp, tôi sẽ nhịn ăn hai ngày và liên tục chạy bộ. Niềm vui đến từ những gì bạn cảm nhận về cuộc sống và khát vọng bên trong bạn.
Bài: Mỹ Trang – Ảnh: Tungstar