Gần đây nhất, tôi trải qua một kỳ nghỉ ở miền Nam nước Pháp. Ngồi dưới bầu trời đêm bao la trên cánh đồng, tôi thấy chưa bao giờ bầu trời xanh đến thế. Trước đây, khi xem tranh, tôi nghĩ màu tranh ấy, màu trời ấy là không có thật, có lẽ nghệ sỹ tưởng tượng ra thôi. Giờ tôi mới biết những điều ấy, khung cảnh ấy là thật. Chưa bao giờ tôi thấy sao nhiều đến vậy và nó ở ngay trên đầu mình, vừa gần vừa xa. Tôi thấy choáng ngợp trước khung cảnh ấy và rằng mình cũng là một ngôi sao trong hàng tỷ tỷ ngôi sao kia. Mình thật nhỏ bé và cũng thật đặc biệt.
Có thể bạn đã thấy hình ảnh của tôi tại show trình diễn của Marcelon Burlon County of Milan. Điều đó không có gì là bí mật, cũng như việc tôi đầu quân cho công ty quản lý Why Not Model Management tại Milan, có lẽ ai cũng đã biết cả rồi. Tôi vừa về nước và dự định sẽ ở nhà hai tháng sau Tuần lễ Thời trang Milan Menswear Autumn Winter 2017.
Nếu bạn ở lại nước ngoài làm việc xuyên suốt, có thể bạn sẽ có cuộc sống ổn định hơn, tiền thuê nhà dài hạn sẽ rẻ hơn. Tôi biết thế nhưng vẫn chọn cách đi đi về về vì đã qua mùa thời trang cao điểm. Lần này về nước, tôi muốn dành thời gian để tập trung cho việc vẽ, thiết kế mẫu để chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập tiếp theo của mình.
Khi người mẫu làm thiết kế
Bộ sưu tập đầu tiên kết hợp với Zalora thì tôi chỉ chịu trách nhiệm thiết kế mẫu, mọi khâu khác từ kết nối, sản xuất đến marketing, bán hàng đều có nguyên một ê-kíp hùng hậu đảm trách. Bộ sưu tập thứ hai tôi tự làm riêng nên phải dấn thân nhiều hơn. Dù vậy, sau khi trình diễn ra mắt bộ sưu tập thì ngày hôm sau tôi lại sang nước ngoài làm việc nên việc marketing, bán hàng chưa được như ý. Lần này tôi muốn chăm sóc chu đáo hơn từ A đến Z chứ không dừng lưng chừng ở G–H, L–M.
Đến nhà tôi, bạn đừng ngạc nhiên khi thấy cả mấy chục mét vải mỗi loại chất đầy nhà. Đó là một trong những khoản học phí phải trả cho một đứa tay ngang, người mẫu làm thiết kế như tôi. Khi đi mua vải, tôi cũng đã hình dung trong đầu mình sẽ làm thế này, thế kia rồi nhưng khi về bắt tay thực hiện mới biết tôi chưa có kinh nghiệm xử lý chất liệu. Tôi nhận ra một mình thì khó mà làm nên được điều gì chất lượng nên tôi cũng đang muốn xây dựng cho mình một đội ngũ chuyên nghiệp. Đơn giản, thanh lịch và hiện đại. Bạn có thể nhận ra phong cách ấy của tôi qua những shoot hình và những bộ sưu tập made by Trang Khiếu. Với tôi, thời trang là less is more. Tôi hướng đến sự tối giản và trung tính, ai cũng có thể mặc được, già hay trẻ đều có thể tìm thấy mình ở đó, nam hay nữ đều có thể khoác lên. Tôi muốn xóa nhòa ranh giới giữa độ tuổi, giới tính, thậm chí quốc gia, khu vực.
Gạch nối những cảm xúc
Nếu những người mẫu khác thường chú ý ở phần tạo dáng thì tôi thường coi trọng ở phần cảm xúc. Theo tôi, dáng có thể tạo được nhưng cảm xúc luôn là những khoảnh khắc khó tìm.
Tôi không chỉ định hình mình là một người mẫu mà luôn nghĩ mình là một nghệ sỹ. Tôi chú trọng thể hiện những nét biểu cảm trên gương mặt, hình thể. Ngay cả việc tạo dáng tôi cũng luôn muốn tìm kiểu mới, không rập khuôn. Tôi thích những kiểu dáng gấp gãy, những cách đi zig-zag vì đó là sự phá cách khác với lệ thường. Nó thể hiện dấu ấn cá nhân mạnh mẽ. Cũng vì thế mà một số người cho rằng nhìn tôi giống với những nghệ sỹ gypsy của những thập niên trước. Có thể vì vóc dáng, gương mặt và kiểu tóc toát lên sự phóng khoáng, tự do của tôi nữa.
Điều mọi người ít biết về tôi là tôi suy nghĩ quá nhiều. Những suy nghĩ đến và đi liên tục. Tôi nói đã nhanh như gió mà suy nghĩ còn nhanh hơn. Phút này tôi nghĩ thế này, phút sau tôi đã phủ định lại suy nghĩ ấy. Có thể tôi là người khá mâu thuẫn và giàu trí tưởng tượng. Đôi khi điều này ảnh hưởng không tốt đến mình. Nếu bạn cũng như tôi thì lời khuyên chân thành là đừng để ý quá nhiều đến suy nghĩ của mình, hãy cứ làm thôi.
Ví dụ nhé. Tôi muốn đến phòng gym nhưng một cô bé Trang nào khác trong tôi bảo rằng thôi lười lắm, tôi sẽ không đủ sức. Làm việc cả ngày đuối lắm rồi, hãy cho tôi nghỉ ngơi. Tôi đang muốn đi ăn. Giờ mà được ăn món này, món kia thì thú vị phải biết. Chốc nữa sẽ có một cuộc hẹn và giờ mình cần chợp mắt một chút. Và mình sẽ đi đến đó bằng gì nhỉ?… Đại loại vậy, có hàng nghìn câu hỏi đổ ập đến cùng lúc và nếu cứ mãi chiều theo những dòng suy nghĩ thì chẳng bao giờ tôi tới được phòng gym cả. Đến khi stop lại những suy nghĩ ấy, tôi đi tập thì nửa giờ đầu có thể sẽ thấm mệt. Nửa giờ tiếp theo, sau khi tập xong, tôi trở thành con người khác, dồi dào năng lượng và tâm trạng cực kỳ phấn chấn, tích cực. Vậy đấy.
Tôi là người hay cả nghĩ, hay tưởng tượng, thiếu cân bằng trong cảm xúc nhưng ở một mặt nào đó, tôi lại là người dễ cân bằng. Tôi là người dám đi tiên phong, là dấu gạch nối giữa con người nội tâm và năng động, hoạt bát. Tôi cũng là dấu gạch nối giữa truyền thống và hiện đại. Bạn có thấy tôi vừa là một cô gái rất Việt Nam, rất châu Á lại vừa có phong cách làm việc của một người mẫu quốc tế? Có thể tôi không phải là the best of both world nhưng tôi là người gần gũi giữa hai thế giới. Ban đầu, khi làm việc trong ngành thời trang, tôi vừa choáng ngợp lại vừa thấy nó là một thế giới quá xa xỉ. Cái gì vậy? Có cần phải mua cả mớ túi hàng hiệu và khoác lên người những bộ váy hàng nghìn đô-la không? Ở ngoài kia, thế giới còn đầy ắp điều bất ổn, nhiều nơi không có lương thực và thực phẩm sạch, thuốc men, nhiều nơi trẻ em còn nghèo đói, chưa được chăm sóc đầy đủ, thế mà thế giới của tôi lại phù phiếm như vậy đấy. Phải nói là ban đầu tôi đã bị sốc. Thế nhưng làm việc trong ngành này đủ lâu, tôi đã có cái nhìn khác đi. Tôi yêu cái đẹp và thế giới cần cái đẹp, cần những ước mơ, hy vọng. Thế giới cần có sự bay bổng để chắp cánh cho con người hướng đến những điều tốt đẹp và hoàn mỹ hơn. Ở đó, tôi đã tìm thấy sự cân bằng.
Trên hết, tôi thấy mình là một đứa trẻ luôn háo hức trước những chuyến phiêu lưu. Có thể vẫn là tôi với nhiều điều chưa hoàn hảo nhưng mỗi ngày, tôi sẽ sống đẹp hơn khi biết mở lòng ra trước thế giới rộng lớn.
Ảnh: THÔNG HOÀNG
Make-up: RUAN ĐẶNG
Model: TRANG KHIẾU
Fashion Director: SARAH NGUYỄN.
Stylist and Illustration: KIM TRÚC
Sản Xuất: EMIL VY
Bài: YẾN LÊ
Harper’s Bazaar Việt Nam