Ca sỹ Thu Phương: Xin thôi hờn dỗi cuộc đời

Người phụ nữ đi qua bão giông, gặp lại hào quang cũng bình thản như không, bởi với chị bây giờ buồn vui cũng thực thà và giản đơn như nhau

Người phụ nữ trước mặt khác hẳn hình ảnh ca sỹ Thu Phương tôi đã gặp mười bảy năm trước. Đẹp và sâu sắc, những từ này chưa đủ để nói về chị hôm nay. Buổi nói chuyện của chúng tôi, trong một chiều mưa, đã có nắng và hấp dẫn theo những cách không thể tưởng tượng trước đó.

Xin thôi hờn dỗi cuộc đời

HARPER’S BAZAAR: Đến bây giờ, chị đã bao giờ hờn dỗi cuộc đời này?

THU PHƯƠNG: Chắc chắn là có rồi. Sự hờn dỗi đó bắt nguồn từ tính mạnh mẽ, ham muốn khám phá bản thân của chính mình. Sự hờn giận của tôi đến từ những khát vọng với cuộc đời. Tôi thường tự làm đến cùng điều mình muốn. Với cá tính cứng đầu, đôi khi tôi đã tự đặt mình vào sóng gió thử thách. Khi hệ luỵ đến từ sâu thẳm trong mình, tôi lại cảm thấy không được ai hiểu, không được cảm thông. Những lúc ấy tôi có hơi hờn trách nhưng không nhìn cuộc đời tiêu cực.

Hờn dỗi cuộc đời cũng chính là hờn trách bản thân mình. Nỗi niềm ấy đã theo tôi từ năm 13 tuổi khi tôi một mình lặn lội lên Hà Nội thi tuyển vào Nhà hát Tuổi Trẻ, đến khi rời khỏi Việt Nam rất xa và bây giờ trở về với những thử thách mới. Tôi đã tự đặt ra câu hỏi, tự trả lời nhưng không thỏa mãn, dẫu có được sự đồng cảm và nhìn nhận khách quan của mọi người dành cho tôi.

HARPER’S BAZAAR: Sự hờn dỗi đó, hình như, cũng là một chiếc áo giáp đẹp và kiên cố để che giấu một điều rằng: Thu Phương rất yếu đuối?

THU PHƯƠNG: Tôi từng đó năm đã yếu đuối, rất yếu đuối, đến giờ này vẫn vậy. Cuộc đời tôi có những giai đoạn mất tất cả. Đó là cảm giác như nhạc sĩ Việt Anh nói “rũ mình”, bỏ hết tất cả mọi thứ. Cuộc đời có những thứ gọi là quyền tối thiểu, chỉ cần nhìn nhận không đúng bản chất, thì nó rất tiêu cực. Nhiều lúc mong manh, tôi muốn buông xuôi, rất nhiều lần rồi. Nhìn lại, bước qua giai đoạn đó rất khó khăn chứ không đơn giản.

Bây giờ, khi tôi đã nắm giữ một điều gì đó hữu hình, tạm yên ổn thì vẫn có những khoảnh khắc giữa bình yên hạnh phúc, tôi thấy mình lo sợ. Một nỗi lo sợ mơ hồ, tôi sợ cảm giác “tỉnh ra thấy mình lênh đênh”. Có lẽ là vì tôi bắt đầu biết trân trọng hơn những giá trị mình trải qua.

HARPER’S BAZAAR: ​Sự bất an đó nghe mơ hồ và thật… vô hình. Một người đã trải qua rất nhiều biến cố như chị thì thử hỏi, liệu còn điều gì thử thách được chị nữa nhỉ?

THU PHƯƠNG: Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, tưởng sẽ chẳng còn gì làm mình bất ngờ hay đau đớn nữa. Tôi đã vượt qua nhiều sóng gió cuộc đời, tự thấy mình vững vàng không dễ suy sụp. Sự bất an chỉ là thoáng qua nhưng nó rất… thật. Ngày càng có nhiều điều tôi phải làm, không vì tiền bạc, danh lợi hoặc địa vị mà vì bổn phận. Mọi thứ vẫn hiện hữu nhưng tôi lại sợ mình biến mất.

HARPER’S BAZAAR: Chị nhạy cảm quá chăng?

THU PHƯƠNG: (Cười nhẹ). Tôi đâu chỉ là một ca sỹ mà còn là một bà mẹ đông con với nhiều trách nhiệm. Sự nhạy cảm là thứ duy nhất để tôi bấu víu sau những cái tầm thường của cuộc sống. Nó là cảm tính của nghệ sỹ, là phần lãng mạn thời con gái, rất thi vị và thường mang lại những cảm xúc thăng hoa.

HARPER’S BAZAAR: Trong những ca sỹ thành danh vào những năm 1990, cuộc đời chị hình như có đủ dư vị, trong đó không ít lần bẽ bàng, chua xót lẫn cay đắng. Nhìn lại những năm tháng cũ, chị nghĩ điều gì đã giúp chị đi qua dư vị không mấy ngọt ngào ấy?

THU PHƯƠNG: Các cụ đã nói rồi, thuyền to thì sóng lớn, càng cao danh vọng càng dày gian nan. Trong đời tôi, không phải quyết định nào của tôi cũng đúng. Ngay cả những lúc quan trọng của cuộc đời, tôi cũng từng đưa ra quyết định sai với không gian và hoàn cảnh xã hội. Bẽ bàng là khi thấy mọi thứ không như mình nghĩ. Chua xót là vì tôi không ngờ mình có thể mất hết bao nhiêu năm công sức nhanh đến thế. Chỉ trong chớp mắt mọi sự đã thay đổi cả. Một cái chớp mắt kéo dài mười mấy năm.

Lúc ấy, tôi đã mất hết lòng tin, không còn điểm tựa nào để bấu víu. Những sự chà đạp, miệt thị làm cho mình trầy trụa, tôi thấy mình mất đi cả quyền con người tối thiểu. Tôi đã bước qua vô cùng nhọc nhằn và nghĩ rồi mỗi người sẽ tự nhận định để hiểu rõ bản chất sự việc. Nhìn lại, nếu mình không đủ bản lĩnh thì đã buông xuôi. Đôi khi tôi vẫn thấy ngỡ ngàng vì không ngờ rằng nó đã qua. Có lẽ, vì trong thâm tâm tôi đã luôn tin ngày mai sẽ tốt hơn, con người sống phải có khát vọng hoài bão. Có những nỗi đau, tôi đã chọn cách né hoặc đi vòng qua chúng. Có những chuyện, tôi bình thản bước qua vì cảm thấy không đáng để nó ảnh hưởng đến đời sống, nhân cách của mình.

BZ_ThuPhuong_9_15-1

“Tôi luôn nghĩ rằng xúc động thì khóc, vui thì cười, nên để nó tự nhiên. Tôi sẽ hát và khóc nhiều hơn nữa vì sợ mình sẽ mất đi các cảm xúc đó. Tôi sẽ không giấu giếm những giọt nước mắt nữa”.

Cuộc sống luôn như mới bắt đầu

HARPER’S BAZAAR: Nhìn những biến cố chị đã trải qua, có người sẽ nói đời chị nhiều trầm tích và cũng có người sẽ bảo đời chị nhiều vật trang trí như những chiếc mề đay trên ngực, vừa tổn thương nhưng cũng đầy kiêu hãnh?

THU PHƯƠNG: Thú thực, tôi thích được gọi nó là dấu trầm tích hơn. Nếu là tất yếu nó xảy ra, tôi xin trân trọng. Một phần nào đó trong những nỗi đau và ám ảnh, tôi đã được mài giũa theo thời gian. Nhưng để nhìn và lạm dụng điều đó để thành một điều gì đó mơ hồ, như thành tích trang trí cho bản thân thì tôi không cần.

HARPER’S BAZAAR: ​Có phải cuộc hôn nhân đổ vỡ đã tôi luyện cho chị thái độ “tương kính như tân” với người bạn đời sau này?

THU PHƯƠNG: Không hề như vậy! Tôi ý thức được điều đó từ lúc còn rất bé. Với tôi, gia đình là nền tảng cơ bản cho những giá trị. Sẽ không bất ngờ nếu ai nói tôi cổ hủ trong chuyện xây dựng, gìn giữ hạnh phúc gia đình. Đôi lúc, tôi cho rằng sự đổ vỡ bắt đầu từ đó, khi đòi hỏi nhiều từ những điều căn bản như vậy.

HARPER’S BAZAAR:Chị có nghĩ phụ nữ thường ít người biết cách tự trang bị để giảm nhẹ cảm giác đau khi gặp phải những biến cố trong đời? Là một người đã đi qua những năm hoang hoải mất mát, chị nghĩ phụ nữ nên chuẩn bị những gì để có thể giữ mình cân bằng khi gặp chuyện?

THU PHƯƠNG: Tôi nghĩ không ai muốn được trang bị để đón nhận đổ vỡ hay nỗi đau đâu. Có điều, là phụ nữ mình phải tự thấu hiểu giá trị của mình và tin vào bản thân. Mình muốn được yêu thì phải yêu mình, yêu người, luôn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc thì mới có thể mang những điều ấy đến cho người khác được. Nếu bạn yêu bản thân thì khi đối diện với những nỗi đau, thiệt thòi bạn sẽ bình thản và cũng sẽ thấy cuộc sống luôn công bằng.

HARPER’S BAZAAR: ​Hạnh phúc gia đình chị là một món quà khiến nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng chị ở trong hộp quà ấy, có băn khoăn gì không? 

THU PHƯƠNG: Tôi phải tự nhắc mình mỗi ngày là nên tách biệt hai vai trò người phụ nữ của công chúng và người nội trợ trong gia đình. giá trị của mình nằm ở đâu. Rời khỏi hào quang sân khấu, trở về thành người bình thường không đơn giản. Sống hạnh phúc là một bài toán khó với một phụ nữ bình thường, càng khó hơn khi bạn là một ca sỹ. Bạn sẽ cần giữ gìn giọng hát, hình ảnh trước công chúng và phải làm tròn trách nhiệm với gia đình nhỏ. Thi thoảng tôi cũng áp lực vì vai trò của người nữ nghệ sỹ trong đời sống gia đình vẫn là điều người ta đang mổ xẻ mỗi ngày.

HARPER’S BAZAAR: ​Chị tận hưởng cuộc sống của mình như thế nào? Mỗi ngày mới bắt đầu sẽ luôn là “chào em chào xinh tươi” chứ?

THU PHƯƠNG: Tôi đặc biệt thích nhất là mỗi sáng khi đưa các con đến trường và chiều đón các con tan học. Tôi có thể nói chuyện và hát múa với chúng cả ngày không biết mệt. Các con tôi thích nghe tôi kể chuyện cổ tích mỗi đêm. Mỗi lần có dịp về Việt Nam, việc mà tôi không thể quên đó là ghé nhà sách và mua rất nhiều những chuyện cổ tích mẹ kể con nghe. Có con nhỏ tôi thấy cuộc sống mình luôn trẻ trung, năng động, thấy cuộc sống luôn như mới bắt đầu.

HARPER’S BAZAAR: Lần này trở về, làm giám khảo một cuộc thi hát trên truyền hình, chị đang có lại những ánh hào quang của mười mấy năm trước. Điều đó có khiến chị cân nhắc lựa chọn ở lại Việt Nam để phát triển sự nghiệp ca hát của mình?

THU PHƯƠNG: Trong khuôn khổ một cuộc thi, bạn có thể được khán giả quan tâm theo dõi. Nhưng đó có thể chỉ là hiệu ứng nhất thời với cuộc thi. Nghệ sỹ ảnh hưởng lớn tới công chúng, ngoài kiến thức chuyên môn còn cần hiểu đúng giá trị, vai trò của mình để làm tốt trách nhiệm. Tôi tin là mỗi người đều có sứ mệnh riêng. Vì thế tôi không đắn đo hay suy nghĩ gì cả. Cuộc sống của tôi được sắp xếp khoa học và phù hợp với đời sống, điều kiện của mình. Tôi sẽ ưu tiên từng khoảng thời gian trong năm để tập trung vào từng việc quan trọng, trong đó gia đình và sự nghiệp luôn phải được cân bằng.

BZ_TalkingPoints_ThuPhuong

Bài: Nguyễn Hà. Ảnh: Trí Nghĩa,. Stylist: Emil Ty
Harper’s Bazaar Việt Nam

Xem thêm